MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 82

Bố nói tiếp: “Không thể biết lão ta cao thấp thế nào trong thế giới xã hội
đen, nhưng cho dù lão chỉ là kẻ trực điện thoại, thì lão cũng đã vào nghề đủ
lâu để biết toàn hệ thống vận hành thế nào. Tao cho bọn bây biết, đây chính
là người ta cần!”

Bố bị kích điện. Chưa có ai từng trông thấy bố như thế. Mắt chúng nhìn bố
dò xét. Một giọng nói nho nhỏ trong đầu tặc lưỡi bảo bố phải khuyến khích
bọn chúng, nhưng bố đã dành gần như toàn bộ cuộc đời lúc thức của mình
để ấp ủ những ý tưởng kì quặc, và không ai ngoài Caroline từng nghe được
một ý nào, cho đến lúc này.

“Cứ làm thế đi,” Bruno lên tiếng, và ngay lập tức dạ dày bố co chặt. Tại
sao? Một phản ứng vật lý lạ lùng đang diễn ra bên trong bố. Ngay khi ý
tưởng của bố được đón nhận, bố chẳng còn thích nó nữa. Giờ thì nó đã trở
thành một ý tưởng ngu ngốc, thật là kì cục. Bố thích nó hơn khi nó chỉ nằm
trong đầu bố. Giờ thì nó đã ra đời, bố sẽ phải chịu trách nhiệm về một thứ
mà bố không còn tí quyền kiểm soát nào.

Đây là cuộc chiến ý tưởng đầu tiên trong cuộc đời bố: cuộc chiến giữa
những ý tưởng nên nói ra và những ý tưởng phải được chôn vùi, đốt cháy,
phá hủy.

***

Vì Bruno và Dave có tiền án, bọn chúng quyết định rằng an toàn hơn hết là
để Terry đến gặp Harry West rồi báo cáo lại kết quả với đồng bọn. Một buổi
sáng sớm giữa mùa đông, trước giờ vào lớp, bố cùng đi với Terry lên nhà
tù. Bố rất nóng lòng muốn đi, không phải vì đấy là ý tưởng của bố, mà vì bố
chưa từng được đến Cung điện (tên gọi thường được nhắc đến trong nhà bố)
mà bố dượng đã xây nên.

Con không thể trông thấy nó từ thị trấn trong ngày hôm ấy. Một lớp sương
mù xám xịt dày đặc đã nuốt chửng một nửa ngọn đồi, kể cả nhà tù, và trườn
xuống gặp bọn bố khi bọn bố lần tìm đường lên đó. Khi đặt chân đến cột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.