MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 83

mốc nửa đường, bọn bố có thể trông thấy bức tường sương mù bồng bềnh
trước mặt mình. Nó cuộn lại thành những nút thắt. Bọn bố bước thẳng vào
trong nó, thẳng vào trong nồi súp. Suốt hai mươi phút bọn bố chẳng nhìn
thấy gì. Để làm cho chuyến leo đồi khó khăn hơn, trời trút mưa rả rích và
con đường nhếch nhác ngoằn ngoèo dẫn lên đỉnh đồi biến thành dòng sông
bùn. Suốt đường đi lên bố không ngừng nguyền rủa đầu óc mình. Đúng là
đồ thùng rỗng kêu to.

Khi trông thấy cánh cổng nặng trịch của nhà tù hiện ra trong sương mù, một
cơn ớn lạnh quét qua cơ thể bố. Terry mỉm cười đầy lạc quan. Tại sao nó
không lo lắng? Làm sao mà cùng một tình huống lại có thể khiến người này
thắt cổ vì sợ trong khi người kia tươi tỉnh và phấn khởi?

Ở bên kia cánh cổng, một lính gác đơn độc đang đứng thẳng người. Anh ta
liếc nhìn bọn bố đầy tò mò khi bọn bố dựa vào chấn song cổng.

“Bọn em muốn gặp Harry West,” bố nói.

“Tôi nên nói ai đang yêu cầu đây ạ?”

“Martin và Terry Dean.”

Đôi mắt người lính gác đầy vẻ hoài nghi: “Các em có phải là người nhà
không?”

“Không.”

“Vậy thì các em muốn gặp ông ta làm gì?”

“Dự án học đường,” Terry đáp, lén nháy mắt với bố. Phía sau cánh cổng,
một cơn gió thổi sương mù bay bảng lảng, và lần đầu tiên bọn bố trông thấy
ở cự li gần cái nhà tù đã khiến tờ tạp chí cuối tuần gọi thị trấn bọn bố là
“Nơi chán sống nhất ở New South Wales.” Trông nó không giống lắm với
một tòa lâu đài tường rào kiên cố như lúc nhìn từ thị trấn. Thực ra, nó
không phải một mà là bốn khối nhà bằng gạch màu đỏ to đồ sộ với cùng
kích thước, tẻ nhạt và xấu xí hệt như ngôi trường của bọn bố vậy, và nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.