MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 138

căng tới tột cùng. Ông Đình đang cho Toàn thấy một điều hệ trọng: Con
người ta thật sự không ai là toàn thức, toàn năng cả. Mỗi người trong đời
mình, chỉ có thể thành thạo một vài thao tc thôi. Và đây là lúc ông Đình
biểu hiện mình đầy đủ nhất.

Sau cùng thì chính là tiếng rung cành cạch của những cành sắn già đã tố

cáo sự xuất hiện của đàn lợn. Đúng như dự đoán của ông Đình, đàn lợn này
có con lợn mẹ nặng gần tạ và đàn lợn con gần chục con, con nào cũng mõm
nhọn, chân cao, bụng thon gọn, lông đen dày như thảm. Rất quen thuộc và
tự nhiên, đến đúng chỗ hôm qua vừa đào bới, con lợn mẹ sục ngay cái mõm
nhọn khỏe như một lưỡi cày xuống dũi đất. Và chỉ thoáng cái, gốc sắn lưu
niên đã đổ rạp, bật rễ, chĩa lên trên mặt đất tua tủa những củ sắn mập bằng
cái chuôi liềm, bằng cổ tay người lớn. Tộp tộp tộp... con lợn mẹ xốc chậm
rãi. Còn bọn lợn con háu đói thì vừa rít vừa nhai nhóp nhép, vừa chen
huých giành nhau từng mẩu sắn một.

Giờ phút quyết định đã đến! Bỗng nhiên Toàn muốn dấn thân vào cuộc

phiêu lưu. Nhưng mà không kịp rồi, ông Đình đã giương khẩu cácbin.
Luồng đèn pin rạch một đường xuyên qua bóng đêm loang lổ như đang run
lẩy bẩy. Đầu ruồi của ngọn súng được đánh dấu bằng chiếc khăn tay trắng
buộc làm cữ chĩa thẳng vào con lợn mẹ.

- Đoàng!

Tiếng súng phá vỡ khoảng lặng, hắt lên đỉnh núi, lan theo triền rừng,

chạy ra xa tít. Mùi thuốc súng khen khét chạt lấy mũi Toàn. Ánh đèn pin tắt
phụt, để lại một bóng đêm đang vỡ ra cả trăm mảnh. Tim đập thình thịch,
thấy mình yếu đuối quá, Toàn đưa tay quờ quạng.

- Không được rồi, thầy giáo à?

- Sao thế?

- Tôi phân vân quá...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.