MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 139

Kéo tay Toàn, ông Đình cùng anh trượt từng vệt dài theo chiều dốc của

mảnh nương. Nghe rõ mồn một con lợn mẹ hộc một tiếng thật dữ tợn và
tiếng chân đàn lợn con chạy rình rịch, rồi roàn roạt rúc bụi.

- Tôi... tôi... phân vân quá thầy giáo Toàn ạ - ông Đình hổn hển - Con

lợn mẹ nó nó... còn đang nuôi con nhỏ. Thành ra, đã nhằm... vào mang tai
nó rồi đầy. Mà mà mà... cuối cùng tôi lại bắn chỉ thiên.

Ngước nhìn trời đêm không ánh sao như rung rinh trong sóng dao động,

Toàn bồi hồi:

- Thôi, thế là được rồi.

- Chẳng được gì cả, thầy giáo à!

Đã trở lại bình tĩnh, Toàn nắm tay ông Đình, rạo rực:

- Được! Được nhiều chứ! Tôi được hưởng chút ít cái thú vui của người

đi săn đêm. Tôi được biết thêm cái tài cái tâm của đồng chí.

Xiết chặt tay Toàn, ông Đình cảm động, giọng the the:

- Ôi thầy giáo là... người có học, nói năng có khác chúng tôi thật!

Hai người trở về đến nhà thì đám tổ tôm đã tan. Thấy một bóng đèn bão

vàng lự từ nhà Thường vụ đi xuống, Toàn đoán là ông Quyết Định. Giờ ông
mới trở về nhà. Ông Đình quay lại, nhìn Toàn, ngần ngừ:

- Thầy giáo Toàn có mệt không? Tôi muốn... ra suối tắm một cái cho nó

tỉnh táo rồi lại vào học tiếp được không, thầy? Ôi, đồng chí thầy giáo cố
giúp tôi nhé. Thật tình là tôi biết mình kém lắm. Trình độ tôi làm chủ tịch
xã cũng còn khó đấy. Huống gì... Hà... cấp trên bảo, Đảng bảo làm thì đành
phải nhận làm chủ tịch tỉnh thôi, chứ thật là tôi không thích. Nhưng mà, có
lẽ rồi tôi cũng phải đề đạt, tôi chỉ hợp với công việc lao động chân tay hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.