MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 222

phần ức trên khuôn ngực ông Đồng. Con người là phong cách. Thế đấy, cái
phong cách con người ông Đồng hiện lên ở ngay cái hành vi hăm hở, ở cái
khí phách khác thường lồ lộ trong ánh mắt rạo rực của ông từ khi mới tới.
Và bây giờ ở trong công việc lao khổ, vất vả là phát quang đám bụi rậm
này. Roạt! Roạt! Chân đứng chạng nạng một tư thế vững chãi, sườn vặn
nghiêng một dáng vẻ mềm mại, hai cánh tay vung cao và xả xuống những
đường chém thật dứt khoát và điệu nghệ, ông Đống tiến đến đâu, nơi đó cây
bụi đổ rạp rạp và mặt đất như mở rộng thêm ra, là lạ, thênh thênh.

“Cho tôi thay anh một lúc, anh Đồng!”.

“Không sao! Tôi còn sức, còn sức!”.

Năm lần bảy lượt ông Hưng muốn đổi tay với ông bạn mà không được.

Cho tới lúc, quanh chỗ hai người đứng, đã hiện ra mặt bằng phong quang.
Và họ nghe thấy tiếng động cơ chiếc mồm Jawa của ông Gia nổ giòn giòn ở
đầu cánh rừng.

o O o

Ông Gia đã về. Trưa nay, từ Quân khu, một hơi hai trăm cây số, vượt

sông Lô, sông Chảy, ông đã về tới đây ục ịch trong đôi ủng cao su bám đầy
bùn đất, ông vào cửa lán thì gặp Hưng và Đồng.

- Đồng đã xuống rồi đấy à? Có chè pha cho tớ một ấm.

- Có ngay! - ông Hưng vồn vã. - Anh nghỉ ngơi, rửa tay chân, tôi bắc nồi

cơm nếp.

- Anh em dân công đN đủ chưa? Thôi, khỏi nấu nướng gì. Chiều nay tớ

tạt qua Đoan Hùng, ghé lại nhà, bà xã nắm cho nắm cơm tướng đây rồi. Có
cả mắm tôm khô làm thức ăn nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.