MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 241

- Không sao! Không sao! Anh còn khỏe chán. Tỉu hà ma! Anh còn đủ

sức đánh ngã hai thẳng kẻ cướp ở Pha Linh định hành hung ông Quyết Định
cơ, Toàn à!

Giọng nghe đã không ra người tỉnh táo, ông Đồng xua tay và xoay

người, thò hai chân xuống sườn cái hố đất vừa từ đó leo lên. Nhưng, đáng lẽ
là để hai chân truồi theo chiều dốc rồi từ từ chạm đất và đứng lên, thì kinh
khủng quá, hai cẳng chân ông như hai lóng xương khô đã mất hết khả năng
tự chủ, chúng tuột đánh phịch tới đáy hố và kéo theo cả cái n hình lỏng
khỏng các khúc xương khô của ông rụi xuống theo, như một thân cây ải
mục.

- Anh Đồng!

Toàn kêu kinh hoảng và nhảy ngay xuống lòng hố. Tay xốc nách ông,

Toàn cố dựng người ông dậy. Không được. Một lần nữa, cũng không được.
Rất may, nghe tiếng Toàn kêu, ông Bình, ông Căn, ông Duyễn đã bỏ cuốc
xẻng xô cả lại. Trên kéo, dưới đun, trong ánh nắng hầm hập, phải mấy lần
đun đẩy, mới đưa được ông Đồng lên miệng hố. Nhưng, vừa được đặt nằm
trên miệng hố, ông đã oằn oại, lật sấp người xuống. Rồi như bị thúc từ bên
trong, cong lưng, thót bụng, ông há miệng, thốc tháo, oằng oặc nôn ra một
đống rớt rãi lẫn máu tươi.

- Thôi chết rồi! Bữa cháo cóc tối qua!

Ông Duyễn hoảng hốt. Ông Căn run rẩy:

- Không! Có sao thì tớ phải bị đầu tiên chứ?

- Ông Đồng bị ngộ độc rồi. Gọi xe cấp cứu ngay, các đồng chí ơi!

- Khổ thế, vừa mới đi đào bom nổ chậm về, đã được nghỉ ngày nào đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.