MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 72

“Đi thôi, Đích!”. Sập cửa xe, ông Quyết Định nhắc Đích, rồi ngồi thần

mặt. Chốc chốc ông lại như giật mình, chồm lên trước xe. Có một tiếng gọi
giục giã ông ở phía tr

Bốn bánh nhoe nhoét bùn, chiếc Uoát ầm ì chạy. Được chừng hai cây số

nữa, nó như hết sức, bỗng đứng khựng. Ngó lên phía trước, Toàn thấy một
cây cầu xi măng cao lênh khênh. Dưới nó là một hẻm núi sâu vẳng lên tiếng
rí rách tỉ tê của một con lạch. Bên kia cầu, sau rặng thông đuôi ngựa, loáng
thoáng một vệt đường ngoằn ngoèo vắt vẻo trên một sườn núi chênh vênh.
Đích xuống xe. Đây là cầu Bản Phiền, điểm nối tiếp Pha Linh và Bản San.

Linh cảm của nghề lái ở Đích thật chính xác. Cũng có lẽ là vì anh đã

trông thấy con ngựa bạch của gia đình người Mông di cư nọ ướt sũng.
Không qua được chiếc cầu này, nó phải lội qua con lạch ở tít dưới khe sâu.
Phía bên kia chiếc cầu, sau mấy cơn lũ quét, đất đã bị lở, hở hoác một đoạn
dài từ mặt cầu tới bờ đất.

“Giờ mới thật chết tắc đây!”. Đích vừa nói vừa dún chân nhảy qua khe

đất lở. Toàn nhảy theo. Hai người nhìn thấy, gần chân cầu có một ngôi nhà
lợp ván thông. Trên mảnh sân trước nhà, một ông lão, tóc búi sau gáy, áo
chàm đen, quần xắn ống cao, ngậm chiếc ống tẩu dài ngoẵng, vừa dựng
đứng một khúc gỗ thông. Đích tiến lại. Phập phè thổ khói, ông lão nhấc
chiếc rìu. Choác! Khéo chưa! Lười rìu vừa hạ, khúc gỗ đã tách làm đôi, nét
chém phẳng như bào. Chưa xong. Nửa khúc gỗ lại được dựng thẳng. Lần
này ông lão nheo mắt. Nhoáng cái, lưỡi rìu như ánh chớp. Nửa khúc gỗ vừa
dựng đã bửa làm đôi, mặt ván nhẵn thín. Nhìn mái nhà nọ, thấy những tấm
ván thông đen xỉn dài gần thước rải sõng sượt như ngói, đầu mỗi tấm lại
khoan một lỗ nhỏ để lồng mây níu vào đòn tay, Toàn hiểu, ván này để lợp
nhà.

- Chào cụ ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.