MỘT MÌNH Ở CHÂU ÂU - Trang 47

Copenhagen thực sự rất chậm và có thể làm nản lòng những người muốn

tìm kiếm giải trí. Đây là một thành phố hoặc sẽ bị coi là nhạt nhòa và điển
hình của sự già cỗi châu Âu hoặc một thành phố dường như đang điềm tĩnh
cưỡng lại sự toàn cầu hóa bằng một ý thức sâu sắc về sự trụy lạc và tự diệt
vong trá hình dưới cái vỏ “hiện đại hóa”. Copenhagen vẫn còn đầy bóng
dáng của sự cổ điển.

Ở Copenhagen cũng như ở Berlin, ở Rome những ngày này, cảm giác nổi

trội nhất trong tôi chỉ là cảm giác về sự di chuyển: tôi chỉ đang trôi từ nơi
này tới nơi khác trong một thế giới đã hóa lỏng.

Nhưng vào lúc hoàng hôn ngày hôm nay, khi vượt qua biển Baltic trên

chiếc tàu phà khổng lồ Seandlines để trở lại Rostock từ Copenhagen, nhìn
những con sóng bị mũi tàu đánh tơi thành những đám bọt trắng trong lúc
con tàu tiến nhanh về phía Nam, ngay cả cảm giác di chuyển cũng dừng lại.
Tất cả những gì tôi cảm thấy chỉ là một sự bình yên được bỏ neo sâu và
chắc chắn bên trong - ở nơi nào thì tôi không biết. Cái khối bình thản ấy
không chứa trong nó bất cứ ý nghĩ cụ thể nào nhưng nó làm nước mắt tôi
dâng lên. Tôi cứ đứng ngoài boong tàu ngắm mặt trời lặn trong lúc mọi
người đã vào cả trong khoang để tránh gió.

8:00: Mặt trời đang xuống nhanh. Ánh nắng chỉ còn có ở góc xa của mặt

biển, hắt chéo lên những cột buồm cao của những con tàu lớn đứng rải rác
trên mặt nước. Mặt biển chìm trong bóng râm. Nước có một màu thép non
hiền lành ở bên trên nhưng hứa hẹn những vực tối bên dưới.

8:03: Mặt trời chuẩn bị chạm vào mặt nước. Trông như một quả cầu lửa

chuẩn bị được nhúng xuống một chảo nước khổng lồ.

8:09: Một nửa mặt trời đã chìm xuống nước và đang chìm rất nhanh.

8:11: Khoảng 4/5 mặt trời đã biến mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.