MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 125

- Gì mà tội, nó thành Omaki thì sang năm tao mở hiệu bán đồ lễ, có tiền rồi
đi mua nó.

Thằng nhóc khoác lác khiến Shouta phải nói:

- Mày nói thúi quá, thể nào cũng bị đá!

- Mắc gì, tại sao chớ?

- Khối gì lý do để đá mày!

Rồi Shouta hơi đỏ mặt vừa cười vừa nói:

- Thôi, để tao đi một vòng, tí nữa ghé lại!

Ra khỏi cổng, Shouta cất tiếng hát đoạn điệp khúc bài hát đang thịnh hành
với cái giọng run run ít nghe thấy “Ngày còn thơ/ cùng hoa với bướm/ mải
mê chơi đùa/ Mười sáu bây giờ/ biết bao buồn khổ/ tan tành cơn mơ
[33].
Cái dáng nhỏ bé mau chóng lẫn vào đám đông.

Từ một góc phố đông người, Shouta thấy Midori vừa đi vừa trò chuyện với
một người phụ nữ phụ việc. Đúng, không ai khác, chính là Midori nhà
Daikoku. Đúng là như thằng bạn cù lần nói, Midori lần đầu tiên bới tóc kiểu
Shimada, đeo mấy cái nơ, gắn thêm kẹp đồi mồi, dải hoa kanzashi lung linh
trong nắng, trông sặc sỡ hơn thường ngày, nhìn như búp bê Kyou. Shouta
không thốt nên lời, đứng như trời trồng, không dám vồn vã ôm chầm như
thường ngày, chỉ biết đứng nhìn theo thì Midori chạy đến:

- Shouta à! Bác Otsuma ơi, bác còn đi chợ nữa thì thôi mình chia tay ở đây,
cháu về với người này, chào bác.

Nó cúi đầu chào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.