MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 131

toàn. Có đi ra ngoài cũng chỉ đi đến chỗ chị nó phục vụ khi có việc, ngoài ra
tuyệt nhiên không ra ngoài phố chơi. Bạn bè có đến rủ rê, nó cũng chỉ hứa
suông “chút nữa, chút nữa nhe”. Đến cả Shouta thân thiết như vậy mà nó
cũng không tài nào thân lại. Lúc nào cũng ngượng ngùng đỏ mặt. Không
còn thấy nó vô tư múa hát ở hiệu bút lông như thuở nào. Người nào lo lắng
hỏi có bệnh tật gì không thì mẹ nó mỉm cười tủm tỉm, nói lảng “không, vài
bữa nữa lại hóng hớt như cũ thôi mà”. Người nào không biết thì không thấy
gì lạ, chỉ khen đứa nhỏ ra vẻ người lớn quá, sắp thành thiếu nữ rồi. Cũng có
người tiếc hình ảnh một đứa trẻ ngây thơ vui tính thuở nào.

Phố Omotemachi cứ như bị tắt lửa đột ngột, lặng buồn. Người ta cũng ít
còn được nghe giọng nói thanh, cao của Shouta. Có điều mỗi tối, người ta
vẫn thấy nó xách đèn đi thâu tiền. Cái bóng nó đi dọc bờ đê trông thật lạnh
lẽo. Chỉ có tiếng thằng Sangorou là không đổi, lúc nào cũng oang oang.

Midori tuyệt nhiên không hay biết Shinnyo nhà chùa Ryuge đã đi theo con
đường tu hành, nó giữ chặt trong lòng niềm kiêu hãnh. Với những biến
chuyển tâm lý chậm chạp, thật khó cho nó khi chấp nhận bản thân. Chỉ một
tâm trạng ngượng ngùng với hết thảy mọi vật.

Một sớm mai mờ sương, ai đó cài một cành hoa thủy tiên bằng giấy ngoài
tấm liếp, không có lời nhắn nào để lại nhưng Midori vẫn đem vào cắm
trong bình. Nó trìu mến ngắm màu xanh buồn bã, cô đơn của cành hoa. Sau
hôm đó, không biết từ đâu mà Midori nghe nói Shinnyo đã vào trường tu,
thay màu áo.

HẾT

[1]

Phim hoạt hình làm theo phong cách Nhật Bản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.