MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 30

Ðêm mười ba

Phải như mọi khi thì nàng đã ung dung ngồi trên chiếc xe kéo sơn đen
bóng và cha mẹ ra tận hiên nhà đón mừng “thấy chưa, thấy chưa, tiếng xe
dừng trước cửa kìa”.
Nhưng đêm nay, nàng đứng rũ rượi trước cửa nhà sau
khi cho chiếc xe kéo mà nàng đã leo vội lên trước đó ra về.

Vậy mà, trong nhà vang tiếng cha đang oang oang:

- Nghĩ lại thấy mình đúng là có phước. Con Oseki và thằng Inosuke, cả hai
đều ngoan ngoãn, dễ bảo, ai cũng khen. Đúng là với phận mình vậy thì
chẳng mong gì hơn. Thiệt là có phước, bà thấy đúng không?

Chắc chắn là cha đang trò chuyện với mẹ nàng rồi.

Ôi, ông đang hạnh phúc và hoàn toàn không biết gì như vậy, nàng phải làm
sao để mở lời “cha cho con ly hôn” mới được chứ. Chắc chắn ông sẽ mắng
ngay. Phận gái đã có chồng và đứa con trai tên Tarou, nay để thằng bé ở lại,
bỏ về nhà mẹ đẻ thế này, nàng cũng phải suy nghĩ rất nhiều. Nhưng thật đau
lòng làm sao khi sẽ phải khiến cho cha mẹ già bất ngờ và quên hết những
hạnh phúc lâu nay.

Hay là không nói gì hết mà quay về vậy? Quay về rồi thì nàng lại được gọi
“mẹ thằng Tarou”, và tiếp tục là “vợ nhà Harada” cho đến chết. Nàng sẽ
tiếp tục làm cho cha mẹ tự hào vì có đứa con gái đi làm dâu nhà tử tế, chỉ
cần nàng tiết kiệm một chút thì thỉnh thoảng cũng có thể mua cho cha mẹ
chút quà bánh vừa miệng hoặc biếu hai người ít tiền. Nếu ly hôn, Tarou sẽ
dễ dàng có mẹ kế, và nàng sẽ đánh đổ hết niềm tự hào của cha mẹ lâu nay,
lại còn phải lo miệng lưỡi thế gian và cả sự nghiệp của đứa em trai thiệt thà.
Ôi, phải chăng nàng không được phép làm gì theo ý mình? Hay là về, về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.