MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 32

- Ừ, cha thì khỏe, không nhảy mũi lấy một cái nữa là. Mẹ con thì hay chóng
mặt mỗi tháng như lúc xưa thôi, chỉ cần đắp mền nằm nghỉ một buổi là
khỏe lại ngay, chẳng hề gì - người cha cười lớn.

- Không thấy Inosuke đâu, tối nay em nó đi đâu vậy ạ? Em nó làm việc
chăm chỉ chứ ạ?

Nàng vừa hỏi thì mẹ nàng rót trà, cười sung sướng:

- Inosuke đang đi học trường ban đêm. Cũng nhờ con mà nó mới được tăng
lương, lại được ông trưởng phòng để mắt đến nên cũng vững dạ lắm. Nhà
mình ngày nào cũng nhắc đó là nhờ có Harada cả. Oseki à, con không có gì
đặc biệt, nên nhớ chịu khó chiều chuộng Harada nhé. Thằng Inosuke không
phải là đứa khéo mồm khéo miệng, có gặp nhau nó cũng chỉ biết chào hỏi
xã giao, nên con nhớ tranh thủ nói lại lòng biết ơn của cha mẹ và gửi gắm
Inosuke nhé. Đang chuyển mùa, Tarou vẫn khỏe và nghịch thường chứ hả?
Sao hôm nay con không dắt cháu qua chơi? Ông ngoại mong gặp cháu lắm
vậy mà...

Mẹ nàng tiếp tục nói khiến nàng chạnh lòng. Thế là nàng đành trả lời:

- Dạo này thằng nhỏ nghịch lắm rồi, không chịu nghe lời ai hết. Con ra
ngoài cửa nó cũng chạy theo sau, trong nhà thì bám con cứng ngắc, không
rảnh tay được chút nào cả. Sao mà con nít đứa nào cũng vậy nhỉ?

Nàng thấy nhớ con và cảm giác như ai đang bóp nghẹt trái tim mình. Ôi, đã
dứt khoát để con lại và ra đi nhưng giờ đây nàng lại muốn òa khóc cho đã
khi nghĩ giờ này Tarou giật mình thức dậy, gọi “mẹ ơi, mẹ ơi” rồi quấy rối
mấy người hầu gái, dụ dỗ gì cũng không chịu, rồi mọi người sẽ bỏ hết việc
mà tập trung dỗ dành, ầm ĩ như mổ bò, thật là tội nghiệp. Nhưng nàng đã
không thể nói gì khi cha mẹ đang vui vẻ thế này. Bao nhiêu tâm tư như làn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.