MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 69

Mấy miếng đậu hũ nằm trên cùng thoảng mùi thơm tía tô trong cái tô nhỏ.
Thằng Takichi tự lúc nào đã chộp lấy tô cơm, nhảy loi choi quanh phòng.

- Lại đây!

Genshichi xoa đầu con trai rồi cầm đũa định ăn nhưng tự nhiên cảm thấy
không muốn ăn dù trong đầu chẳng nghĩ gì, như thể cổ họng đang đầy ứ
thức ăn. Anh ta đặt chén cơm xuống, nói với vợ:

- Ăn không nổi!

- Sao lại vậy? Lao động nặng như anh mà nói không ăn nổi là sao? Trong
khi lẽ ra phải ăn ba chén đầy đó chứ. Anh thấy không khỏe à, hay mệt hay
có chuyện gì?

- Không, chẳng sao cả, chỉ là tự nhiên không muốn ăn.

Người vợ nghe vậy, ánh mắt buồn bã.

- À, chắc lại là căn bệnh lâu nay chứ gì. Biết là đồ ăn ở Kikunoi ngon nhưng
với thân phận bây giờ, mình có tiếc nuối thì có làm gì được. Họ mở quán
kinh doanh, chỉ cần anh có tiền thì họ lại tiếp đãi, chiều chuộng như xưa.
Chỉ cần anh đi ngang cũng hiểu mà. Thoa son trét phấn, diện áo đẹp và chào
mời khách đi ngang còn lưỡng lự, đó là công việc của họ. Chỉ cần anh hiểu
là “ờ, mình nghèo rồi, nên họ chẳng thèm đoái hoài gì đến” vậy là xong.
Chứ anh ngồi đó tiếc rẻ, hờn trách, vậy là anh chưa tỉnh hồn. Anh biết anh
chàng quán rượu ở phố sau chứ. Anh ta say mê Okaku ở quán Futaba như
điếu đổ, thế là tiêu hết mớ tiền hàng thâu được. Để bù lại anh ta ráng đánh
bạc để gỡ lại, cuối cùng tay nhúng chàm để đến mức vào tù đó thôi. Bây giờ
anh ta ngồi ăn cơm tù hàng ngày nhưng Okaku nào có quan tâm đến. Hay
anh nghĩ không có ai lo lắng cho cô ấy nữa? Cám ơn đi cô ấy sống tốt là
đằng khác. Đó là cái lợi của những người như cô ấy. Người đàn ông có lầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.