MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 73

nói tên anh ta nhưng anh ta có mặt đêm này...”. Đám khách hoan hỉ ra mặt
trước chiêu lấy lòng khách của Oriki. Cô lại cất tiếng hát “tình yêu của em
như cây cầu gỗ bắc ngang sông Hosotani, nhưng em sợ băng qua bờ bên
kia; nhưng em ngại ở lại đây”
, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô đặt đàn
samisen xuống, đứng dậy:

- Aa, tôi xin phép một chút. Xin lỗi nhé!

- Đi đâu? Đi đâu chứ? Đừng có trốn vậy chứ?

Đám khách nhao nhao phản đối.

- Teru, Taka, giúp tôi với. Tôi quay lại ngay!

Nói rồi Oriki vội vã chạy xuống, không kịp ngoái đầu lại, xỏ đôi guốc rồi
biến mất sau góc phố. Cô chạy một mạch khỏi quán, như thể nếu được, hẳn
cô cứ thế chạy đến cùng trời cuối đất. “Ôi, cuộc đời thật đáng chán, đáng
ghét! Làm thế nào thì có thể đi đến nơi không có tiếng người, không âm
thanh tiếng động nào, một nơi thật yên tĩnh, chỉ để trải lòng mình cho nhẹ
nhõm, đến một nơi không phải lo nghĩ gì, làm thế nào? Đến lúc nào thì cô
mới có thể thoát khỏi cuộc sống chán chường, thấp hèn, nhạt nhẽo, buồn
bã, vô vị và cô đơn này? Cứ như vầy suốt đời sao? Suốt đời cứ như vầy
sao? Ôi, thật đáng ghét!”

Cô chạy đến một gốc cây bên vệ đường rồi dừng lại đó một lúc. Oriki cảm
giác tiếng hát của mình vang vọng đâu đó “nhưng em sợ băng qua, nhưng
em sợ ở lại...”

“Không còn cách nào khác, mình phải tự băng qua cầu thôi. Cha mình
cũng đã sẩy chân rơi xuống, nghe nói ông mình cũng vậy. Mấy đời nhà
mình như vậy rồi, mình cũng phải vậy thôi, nếu không thì muốn chết cũng
không chết được. Có than vãn buồn trách thì cũng chẳng có ai buồn thay
cho mình. Có than buồn thì người ta lại cho rằng mình đã chán việc. Ừ, ừ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.