MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 72

thì chắc buồn lắm. Năm ngoái nó nói nó đang làm cho xưởng đèn cầy ở
Komagata, có khổ bao nhiêu nó cũng ráng chịu được. Rồi nó nói khi nó lớn
sẽ làm cho cha mẹ sung sướng. Cho nên nó nói tôi ráng chờ đến lúc đó, còn
dặn tôi ở một mình, đừng đi lấy chồng khác. Nhưng mà khổ nỗi đàn bà
chân yếu tay mềm như tôi thì làm gì được, thì cũng khổ như nhau nhưng cái
thân cũng khỏe được một tí nên tôi mới làm nghề này. Thằng nhỏ chắc coi
thường tôi lắm, một người mẹ không xứng đáng với tấm lòng của con cái.
Ngày thường tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhưng hôm nay tôi thấy thật ngại khi
làm kiểu tóc này.

Nhưng Oriki thì lại khác, cô không phải là hiện thân sai lầm của ma quỷ.
Hẳn là có lý do nào đó đã khiến cô trôi theo dòng chảy này, nơi cô hàng
ngày buông những lời nói dối, khách sáo, đùa bỡn với những người đàn ông
tìm đến cô. Tình yêu, đam mê, với cô, mỏng nhẹ như tờ giấy than, chẳng
nhỏ giọt nước mắt nào cho ai, mà chẳng may có người nào chịu chết vì
mình thì cũng chỉ buông một tiếng “thật tội nghiệp” rồi ngoảnh mặt đi mà
thôi.

Cũng có lúc cô cảm thấy thật sự buồn tủi hay sợ hãi chứ không phải không
có. Nhưng cô xấu hổ khi khóc trước mặt người khác nên thường khóc thầm
ở một góc căn phòng tầng trên. Cô giấu mọi người những tâm sự của lòng
mình nên chẳng ai biết cô cũng yếu đuối như sợi tơ nhện, chỉ cần đụng vào
là đứt. Ai cũng nghĩ Oriki là người mạnh mẽ, cá tính.

Đêm rằm mười sáu tháng bảy, quán nào cũng đông đen khách khứa nhảy
múa, hát hò. Tầng trệt quán Kikunoi, năm, sáu khách thương nhân đang tụ
họp, hát bài “Kiinokuni” với nhịp điệu loạn xạ. “Đồi thông phủ đầy sương
mù...”.

- Riki chan, sao vậy? Đến lượt em hát cho bọn này nghe giọng oanh vàng
rồi đó! Hahaha yeaahhh...

Và Oriki bắt đầu một trong những bài hát ưa thích của họ. “Tôi sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.