MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 74

thì sao chứ? Muốn làm gì thì làm. Mình có nghĩ nữa thì cũng chẳng biết sẽ
đi về đâu. Đã vậy rồi thì cứ là Oriki của quán Kikunoi thôi. Có thắc mắc thì
cũng được gì? Cái thân này, làm cái nghề này, số phận này rồi, chắc chắn
không giống người ta rồi, nghĩ gì mà đòi sao cho giống thiên hạ, thật là sai
lầm! Ôi, sao mà mình nhu nhược quá. Sao lại đứng đây? Mình đến đây làm
gì? Đúng là ngốc quá, điên quá rồi! Cả mình mà cũng không hiểu mình.
Quay về thôi!”

Oriki rời góc phố khuất, thất thểu đi bộ dọc con đường nhộn nhạo quán xá.
Những khuôn mặt cứ nhỏ dần, mặt người đối diện lại như thật xa, cô có
cảm giác mình đang lơ lửng trên không. Cô biết là mình đang nghe thấy
tiếng người xôn xao nhưng tiếng vang lại như tiếng ai đó làm rớt cái gì
xuống giếng. Tiếng người là tiếng người, tâm trạng của mình là của mình,
Oriki không thể nào tập trung đầu óc. Không có gì khiến Oriki dừng lại. Đi
ngang căn nhà vang tiếng cãi nhau của một cặp vợ chồng, Oriki cũng không
bận tâm, như thể chỉ mình cô đang lang thang trên cánh đồng cỏ khô mùa
đông. Cô chẳng còn nhớ cảnh quan trước mặt. Oriki tự hỏi phải chăng mình
đang lạc hướng, trái tim thật cô đơn, lẻ loi. Vừa lúc Oriki dừng bước thì có
người vỗ vai:

- Oriki! Đi đâu vậy?

6.

Oriki hoàn toàn quên béng cô đã hứa “Rằm mười sáu tôi chờ anh. Nhớ đến
nhe” với Yuki Tomonosuke cho đến khi gặp anh:

- Ô!

Trước vẻ mặt bất ngờ có phần thảng thốt của cô, Tomonosuke bật cười
khiến cô lúng túng chữa thẹn.

- Tôi vừa đi vừa nghĩ lung tung, không ngờ gặp anh thình lình thế này. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.