- Họ kém hòa hợp hơn trước?
- Ông Fortescue ra những quyết định mà ông Percival không tán thành.
Ông Percival tính thận trọng, nhưng ông bố không nghe theo...
- Và cuối cùng, hai bố con cãi nhau?
- Cãi nhau không, tôi không biết... Nhưng có thể lắm! Đến nỗi ông
Fortescue quát to như thế...
- Ông ấy quát?
- Ông ấy xồng xộc chạy vào phòng máy chữ...
- Và mọi người đều nghe thấy?
- Vâng.
- Và ông ấy đổ cho Percival những gì?
- Ông nói anh ta không dám làm gì! Rằng anh ta chỉ là công chức quèn,
không nhìn xa thấy rộng, không dám chủ trương việc gì to lớn. Ông hét:
"Tao sẽ gọi thằng Lancelot về! Nó gấp mười mày, ít nhất thì nó cũng lấy
được cô vợ sang trọng! Nó có gan, và không nên vì nó một lần đã bị ra tòa
mà...". Chết, xin lỗi, lẽ ra tôi không nên kể…
Giống như nhiều người khác trước đó, cô Griffith đã rơi vào cái bẫy khéo
léo cửa Neele, nói nhiều hơn những gì mình định nói. Neele nhẹ nhàng an
ủi:
- Không sao? Quá khứ là quá khứ...
- Và chuyện ấy đã lâu rồi! Hồi đó ông Lancelot còn trẻ và hăng, chưa ý
thức việc mình làm...
Điều này, Neele đã nghe một số người khác nói. Ông không đồng tình,
song không nói ra.
- Bây giờ cô nói về những nhân viên của công ty.
Mừng rỡ được chuyển sang đề tài khác, cô Grifrlth kể ti mỉ tất cả những gì
mình biết. Neele cảm ơn, cho cô đi và dặn mời hộ cô Grosvenor cho ông
gặp lại.
* * *
Cảnh sát Waite lắc lắc bút chì, nói:
- Grosvenor là một cái tên quý tộc!... Có một ông công tước tên là