Agatha Christie
Một Nắm Lúa Mạch
Dịch giả: Dương Linh
Chương VI
Vào cái lúc ông Rex Fortescue uống tách trà cuối cùng của đời mình,
Lancelot Fortescue đang cùng vợ ngồi trong bóng cây một đường phố
Paris, ngắm nghía người qua lại.
- Pat này, em bảo anh: "Kể cho em nghe về bố đi!". Nghe đơn giản, nhưng
đâu có dễ! Anh biết nói thế nào bây giờ? Ông bô nhà anh là tướng cướp lão
luyện. Nói thế, em có chối tai không?
Cô vợ cười:
- Không chối tai! Nghe quen rồi.
Pat người cao, chân dài, không đẹp lắm, nhưng đủ hấp dẫn. Đôi mắt đẹp,
bộ tóc màu hạt dẻ. Cô ngồi yên một lát, nghĩ về điều chồng vừa nói. Thế
giới này lắm kẻ đểu giả thế sao? Trong giới đánh cá ngựa, thì đúng là lắm
tên bịp bợm. Nay cô lại sắp làm quen với một lão bần tiện trong giới kinh
doanh, tài chính. Điều làm cô yên tâm đôi chút, là bố chồng chưa gặp rắc
rối với pháp luật và vẫn được coi là doanh nhân lương thiện. Bọn ma lanh
bao giờ cũng giỏi xoay sở để tránh búa rìu của luật pháp. Điều này vận
dụng vào Fortescue bố thì đúng, không áp dụng với Lancelot là người cô
yêu. Đành rằng trong quá khứ, anh có phạm vài điều dại dột, nhưng cô tin
anh vẫn giữ bản chất lương thiện. Lancelot tiếp:
- Nên nhớ, anh không nói là cụ "bô" gian lận, móc ngoặc. Có điều, cụ biết
cách nắm gáy đối thủ!
- Có những lúc - Pat nói - em rất ghét những người quá mạnh!
Và hỏi thêm:
- Anh yêu bố chứ?
Tuy là câu hỏi, nhưng lời nói hàm ý khẳng định.
- Em yêu, có thể em nói đúng!
Pat bật cười thoải mái. Lancelot nhìn vợ. Nàng thật đáng yêu. Vì nàng, anh
sẵn sàng hy sinh mọi thứ. Anh nói:
- Về khía cạnh nào đó, thực ra anh rất ngán phải về London. Chằng thú vị