gì! Cả ngày đến công ty, năm giờ lên tầu về nhà. Chán ngắt. Anh, anh thích
cuộc sống năng động. Nhưng nếu cần phải tu chí từ nay thì đành vậy. Nếu
em luôn ở bên anh, thì cũng vui. Cụ bô đã dịu, ta nên tranh thủ! Thú thực,
nhận thư của cụ, anh hơi lạ. Lại sắp gặp Percival, ông anh yêu quí. Nhưng
em nên chú ý: ông này cũng cáo, lắm mẹo lắm.
- Anh làm em mất cảm tình với ông anh trai rồi đó!
- Anh không muốn em xung khắc với anh ấy. Percival và anh không hiểu
nhau, thế thôi. Anh có bao nhiêu tiền túi thì tiêu hết, còn anh ta dè sẻn từng
đồng. Anh kết bạn với những người đáng ngờ, còn ông anh chỉ đi lại với
những người "tử tế". Mỗi người một con đường. Anh, anh không thích con
đường của anh ấy... Còn anh ta, chắc cũng rất ghét anh.
Ngừng một lát, Lancelot tiếp:
- Có lúc anh ngờ ngợ có bàn tay của Percival đằng sau vụ giả mạo ngân
phiếu đã làm cụ bô nổi lôi đình, tống anh đi... và tiếc rằng đã chót dành cổ
phần cho anh trong công ty, nên không thể triệt nguồn tài chính của anh! Vì
cái ngân phiếu đó, anh có ký đâu! Song tình ngay lý gian, mọi người không
tin anh. Khổ một điều là trước đó, anh đã sai lầm, lấy sạch tiền két đi đánh
cá ngựa... Nếu thắng, anh sẽ hoàn lại. Chuyện ấy thì anh chịu. Nhưng cái
ngân phiếu, không phải là anh! Không hiểu sao anh cứ ngờ ngợ là cái chữ
ký ấy, chính Percival đã giả mạo... Nhưng tội vạ lại rơi vào đầu anh!
- Anh muốn nói là... Percival làm thế để bố giận, đuổi anh đi?
- Có thể lắm. Thật đểu giả, có phải không? Không nói nữa. Giờ anh đang tò
mò muốn biết anh về thì thái độ Percival ra sao. Lại không trố mắt ra mà
ngạc nhiên à.
- Anh ấy có biết anh sắp về?
- Chưa chắc. Tính cụ bô hay chơi khăm, cụ làm chuyện này có khi không
nói ai biết để đùa cái chơi.
- Nhưng ông anh đã làm gì để anh ghét ông ấy đến thế?
- Cái đó, để còn xem. Dù sao, cụ bô đã phản công, nên mới viết thư cho anh
như thế...
- Thư đầu, anh nhận từ khi nào?
- Từ bốn... à không, năm tháng. Thư nói dè dặt thôi, nhưng để lộ là cụ sẵn