MỘT NGÀY CỦA IVAN DENISOVICH - Trang 122

Thằng Gopchik này sẽ trở thành một phạm chân chính đây. Chỉ cần ba

năm nữa thôi, đợi lớn thêm một chút, học đủ được các mánh khoé, xảo
thuật trong tù, thì bét nhất hắn cũng giành được cái chân chia bánh mì, có
khi còn hơn thế.

Chiếc khay thứ hai Pavlo bảo đưa cho Ermolaiev - một phạm người

Siberi to lớn (cũng bị tù vì tội bị quân Đức bắt làm tù binh). Còn Gopchik
được phái đi kiếm lấy cái bàn nào đã “dùng bữa” xong. Sukhov đẩy chiếc
khay qua lỗ cửa tò vò và đứng đơi.

- Một lẻ bốn! - Pavlo nói chõ vào phía trong cửa.

Có tất cả năm lỗ cửa tò vò: ba cửa phát đồ ăn chung, một cửa giành

phát thức ăn cho những người

ốm (có mười tên đau dạ dày thực sự được phát đồ ăn đặc biệt, bọn trên

bộ phận tài vụ thì do chạy chọt mà lọt được vào danh sách này), còn một
cửa để trả lại bát đĩa đã dùng (ở cửa này chen chúc những kẻ mót thức ăn
thừa, bọn liếm đĩa). Những lỗ cửa tò vò không cao lắm, chỉ nhỉnh hơn thắt
lưng một chút, nên mặt bọn đầu bếp không nhìn rõ, chỉ thấy những cái tay
cầm môi.

Một tên đầu bếp có bàn tay trắng muốt, mềm mại, nhưng đầy lông và

to tướng. Một võ sĩ quyền anh đúng hơn là một đầu bếp. Hắn cầm lấy bút
chì đánh dấu danh sách treo trên tường:

- Một lẻ bốn - hai mươi tư bát!

Thằng Panteliev cũng có mặt ở trong nhà ăn. Hắn có đau ốm gì đâu,

đồ chó đẻ.

Tên bếp cầm một cái môi to tướng áng chừng múc được ba lít, khuấy

đi khuấy lại vạc súp (chiếc vạc trước mặt hắn còn mới, súp vừa đổ vào đầy
gần tới miệng, hơi bốc nghi ngút). Sau khi đổi sang chiếc môi múc được
750 gram, hắn bắt đầu múc súp, nhưng không ấn môi sâu xuống dưới.

- Một, hai, ba, bốn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.