MỘT NGÀY CỦA IVAN DENISOVICH - Trang 42

- Nhặt mấy thứ rác rưởi đó làm gì hả, muốn lây đủ mọi bệnh phải

không? Trùng giang mai đang ngốn sạch môi cậu rồi kìa, vất đi!

Là trung tá hải quân, Buinovski đã quen ra lệnh. Với ai ông cũng nói

bằng giọng đó.

Nhưng Fechiukov có coi trung tá ra cái gì. Trung tá thật đấy nhưng

cũng cóc có đồ tiếp tế gửi đến.

Khẽ há cái miệng còn nửa răng ra cười khẩy, hắn nói với ông ta:

- Cứ đợi đấy, ngài trung tá ạ, cứ ngồi tám năm, rồi ông sẽ thấy, tới lúc

đó ông cũng sẽ làm như tôi thôi.

Điều đó là đúng, cái tự trọng của ông trung tá mọi người trong trại đều

đã trải qua.

- Cái gì? Cái gì?- Anh chàng Senka Klevsin nghễnh ngãng, không

nghe rõ, tưởng mọi người nhắc lại vụ ông trung tá bị lôi thôi lúc điểm danh.
- Đáng ra ông đừng có gây với chúng làm gì! - anh lắc đầu quầy quậy, - thì
mọi chuyện may qua được.

Senka Klevsin thật đáng thương. Anh là người trầm tĩnh, ít nói, hồi

bốn mốt anh bị sức ép bom, một bên màng nhĩ bị thủng. Sau đó bị bắt làm
tù binh, chạy trốn ba lần, chúng bắt được dần cho thừa

sống thiếu chết rồi nhốt vào Buchenvald. Nhờ phép lạ anh thoát chết ở

Buchenvald, song lại âm thầm ngồi tù ở đây. Anh bảo nếu cứ làm ầm lên
khéo mà đi tong.

Đúng vậy, chỉ còn mỗi nước là làm việc quần quật, làm thật lực. Nếu

chống lại - sẽ bị bẻ gẫy ngay lập tức.

Aliosa úp mặt vào lòng bàn tay, im lặng. Anh đang cầu nguyện.

Sukhov không ăn hết phần bánh mì, anh để lại miếng cùi đầu mỏm

bánh. Là bởi không có một chiếc thìa nào có thể vét sạch cháo trong bát
bằng bánh mì cả. Miếng cùi bánh anh gói lại vào miếng giẻ trắng để giành
đến bữa trưa, đút vào chiếc túi may phía trong áo trấn thủ, đóng cúc áo lại
cho khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.