MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 118

giữ cho ông ta, không thể gặp gỡ công khai càng không thể ở trong nhà với
ông ta. Một số nhà Nhị Nguyễn đã xuống xâu chuỗi thì đều có người thân
tham gia dân vệ, họ không còn đáng tin cậy như trước nữa. Chỉ còn nhà của
mẹ con Xão Xọi ở cuối bản, vả lại đã một lần Nhị Nguyễn đóng vai con rể,
cái vỏ bọc này chưa lộ với lính đồn Huội Koòng. Nhưng ông cảm thấy
ngay điều bất tiện khi đến ở nhà nàng. Giờ đấy đối mặt với sự sống chết
chắc hẳn không còn chỗ xen vào chuyện tình cảm riêng tư ông không hề lo
điều gì về Xão Xọi với người bạn mới, chỉ nói đây là cơ sở cũ, bà chủ có
chồng liệt sĩ. Không còn cách nào khác, ông tự nhủ phải het sức tỉnh táo.

Mới khoảng chín giờ đêm mà các nhà trong bản đã tắt đèn, cửa đóng im ỉm.
Đứng dưới cầu thang, ông Nhị Nguyễn phân vân, cả nhà đã ngủ, hay cứ
nằm tạm dưới gầm sàn chờ sáng? Bỗng có tiếng hỏi vọng xuống:
- Anh Nhị Nguyễn à?
Ông giật thót. Giọng Xão Xọi, nàng chưa hề ngủ. Sao nàng biết ông đang
dưới cầu thang? Có ánh đèn lập loè trên sàn. Giọng bà mẹ:
- Ai đó?
Bước một bạc thang ông Nhị Nguyễn nói vọng lên:
- Con là Bộ đội Chính phủ Cầu đây ạ.
Lên đến sàn, thấy hai người đàn bà đứng đón. Xão Xọi mừng rỡ:
- Em nghe được tiếng bước chân anh từ xa mà.
Ngọn đèn đốt bằng nhựa cây cà boong bập bùng hắt anh sáng đỏ quạch làm
khuôn mặt mẹ con chủ nhà bỗng trở nên rạng rỡ. Ông Nhị Nguyễn nói:
- Con vừa trên cứ về, xin ở tạm nhà mẹ ít bữa.
Bà mẹ đặt ngọn đèn lên giá trên vách rồi quay sang bảo con gái.
- Con lấy nước cho anh rửa mặt.
Xão Xọi ra chỗ vại nước đặt ngoài hiên, ông Nhị Nguyễn đi theo mang trên
tay cái khăn mặt. Múc đầy nước vào chậu sành rồi nàng lấy cái khăn trên
tay ông cho vào vò, còn định lau mặt cho. Ông Nhị Nguyễn vội cảm lấy
khăn bảo:
- Để anh. Em vào nhà đi.
Xão Xọi cứ đứng đây chờ ông rửa mặt xong mới vào. Bà mẹ cầm ra mấy củ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.