MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 119

sắn luộc, bảo:
- Lúc chiều luộc xong bỏ đây mẹ thấy mệt nằm sớm Xão Xọi cũng không
ăn đi ngủ theo. Giờ cả nhà cùng ăn.

Ông Nhị Nguyễn giở túi dết, lôi bọc cơm nắm, có mấy miệng thịt gà kho
mặn suất ăn đường do nhà bếp ở cứ cấp. Nắm cơm được ông cắt ra nhiều
phần, mấy miệng thịt bỏ vào bát đặt ở giữa. Ông đưa bà mẹ cùng Xão Xọi
miệng cơm nắm, còn mình cầm khục sắn luộc. Bà mẹ nói:
- Lâu lắm rồi nhà mới có bữa thế này. Nhà mẹ neo người có con về mẹ
mừng lắm.
Ông Nhị Nguyễn lại dồn từng miếng thịt gà kho đưa bà và con gái, hai
người nhận ăn ngon lành. Lát sau Xão Xọi cầm miếng cơm nắm và miệng
thịt đưa ông bảo:
- Anh ăn nhiều sắn nóng ruột đấy.
Trò chuyện một hồi, tiếng gà gáy vọng đến. Bà mẹ nhẹ nhàng bảo với Nhị
Nguyễn:
- Con vào buồng, mẹ ngủ ngoài này.
Nghe câu ấy ông cảm thấy vã mồ hôi hột. Bà mẹ coi ông là con rể thực rồi!.
- Không được mẹ ơi - ông vội nói - Chúng con đã có gì đâu. Con đang
chiến đấu nhiệm vụ còn nặng lắm. Mẹ và em ngủ trong buồng, con ngủ
ngoài này.
Xão Xọi níu vào vai mẹ rồi đứng lên kéo mẹ theo, bảo:
- Anh là bộ đội mà mẹ có phải người Nha Hởn đâu.

Gà đã gáy canh hai ông Nhị Nguyễn nằm ngoài sạp hơi sương giá lạnh bay
tập từng chạp qua tấm liếp nứa sơ sài phải vội lấy cái vỏ chăn đơn cá nhân
trùm đầu, trằn trọc không ngủ được. Thỉnh thoảng nghe tiếng cọt kẹt trở
mình từ trong vòng vọng ra ông chợt nhớ cuộc gặp lại chính uỷ Nguyễn
Chính Cầu hôm rồi khi quay về căn cứ. Không ngờ ông trọng tài ấy định rõ
đúng sai phân xử chóng vánh đến vậy, mấy vị bị khiển trách, kỷ luật cũng
đều phải tâm phục khẩu phục cả. Và trước lúc ông lên đường, chính uỷ đã
ân cần dặn: “Đội anh hoạt động độc lập nhưng không đơn độc đâu. Nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.