MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 138

tử tượng bày cho cách dùng túi “của quý” như bửu bối làm cho nhà hoạnh
phát. Treo cái túi lên xà ngang ở từ đường tổ, mỗi năm lại rút dây cho nó
cao thêm lên một tí để biểu thị sự thắng quan tiến chức. Còn nữa, khi người
yêm hoạn qua đời, phải lấy ngay cái túi lụa đựng bảo cụ đặt vào giữa háng
tử thi, là để được chết toàn thây, nếu không Diêm Vương kiểm thấy thiếu sẽ
cho đầu thai kiếp sau thành con la, nửa lừa nửa ngựa không sinh sản được.
Nhiều lần tắm, tôi bâng khuâng nhìn xuống háng, trống trơn chỉ có đâm
lông lá thưa thớt trùm xung quanh cái lỗ giếng nước tiêu hoang phế. Cũng
từ ngày ấy tôi mắc chứng đái dầm, ngay cả lúc ban ngày nếu buồn tiểu mà
không đi nhanh là són ra quần. Hoạn quan nào cũng “dấm đài” nên đũng
quần luôn ẩm và khai, đến đâu dân Thành Nội cũng gọi đó là “mùi hoạn
quan”. Tôi thành hoạn quan suốt hai mươi bảy năm, đến khi cách mạng
Tháng Tám nổ ra. Buồn là đến tận triều Nguyễn cuối cùng sụp đổ, tôi chỉ
thăng được một trật là Cung phụng thái giám, tức lương ở mức á đẳng, còn
ba trật phía trên nữa không bao giờ với tới, dù mỗi năm ra từ đường ba đều
lặng lẽ rút dây cho cái túi lụa lên cao một tí, cuối cùng nó cũng đụng đến
tận xà. Còn nhớ khi được thăng trật, tôi phải về từ đường lấy túi lụa mang
vào Thành Nội cho thượng quan xem cái bảo cụ, để chứng minh là tôi đã
được tĩnh tha, là hoạn quan đích thực. Đó cũng là lần đầu tiên tôi được tận
mắt nhìn “của quý” của mình khi bị sấy kho nó teo tóp, xoắn vặn như một
miếng tóp mỡ, lơ phơ vài sợi lông cháy xém bám quanh nom thật thảm
thương. Ba qua đời khi tôi làm quan hoạn được tròn mười năm, thời gian
ấy đủ để ông dự liệu hết con đường quan trường hẩm hiu của tôi. Có thể vì
thế mà trước lúc lâm chung ông gọi tôi đến bên, nước mắt giàn giụa, nói:
“Ba hại út rồi”. Nhưng tôi không khi nào giận ba, nghĩ cái số tôi thế, trời
cho có thế phải chịu. Trong nhiều năm ở hậu cưng tôi chỉ biết thêm một
nghề do một phi tần được vua sủng ái dậy như để trả ơn tôi đã chăm sóc bà
chu đáo. Đó là nghề bấm độn, đoạn số tử vi. Bao năm qua tôi thường giở
ngón nghề ấy để thế hiện cái tài hơn người của mình ngặt là đoạn cho
người thì trúng mà đoạn cho mình đều trệch, quả dao sắc không gọt được
chuôi. Ngay hôm được các ông cứu thoát khỏi miệng hổ ở rừng Phù Luỗng,
nhìn ông tôi đã biết quý tướng hơn hai ông kia có quý nhân phù trợ vào nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.