MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 16

bằng người trực nồi cơm. Ông Nhị Nguyễn liền để ba lô xuống nhờ anh ta
trông cả thể, lẳng lặng ra ngoài. Vừa đến đầu bản đã thấy cái dáng cao cao
của Lèng Cảnh đang dồn một có nhỏ nhắn, ngực nở, bựng thon, mông căng
tròn trịa với cái váy Lào bô sát, vào cạnh gốc thông cổ thụ và nghe cô gái
nói giọng Việt khá chuẩn:

- Em đẹp sao bằng gái Việt Nam!

- Đẹp lắm! Đẹp hơn kia - Giọng anh chàng lập bấp như líu lưỡi và tiếp đến
là giọng có gái nài nỉ:

- Đừng mà anh...

Ông Nhị Nguyễn liền đằng hăng khá to. Không ngờ anh ta đánh bài cùn:

- Anh và Bình cứ ăn trước, ngủ trước. Em có chút việc về sau.

Không thể bừa phứa như vậy được! Ông liền bước nhanh đến chỗ gốc
thông, đang lúc Lèng cố kéo có gái lại gần hơn, định thơm lên gò má rực
màu táo chín của cô, nói dứt khoát:

- Đồng chí Lèng Cảnh, về ăn cơm!

Lèng như người say rượu được dội gáo nước lạnh tỏ ra tỉnh hẳn, còn có gái
cũng thoát được khỏi vòng tay anh ta, sượng sừng nhìn ông Nhị Nguyễn:

- Về! Mọi người đang chờ - Nhị Nguyễn hạ giọng.

Lèng Cảnh kịp giới thiệu tên có là Vi Lăm rồi hai người cun cút đi sau lưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.