MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 17

ông.

Chao ôi, chưa bao giờ có bữa ngon đến vậy! Gà luộc thịt bên trong còn
chút hồng nhạt, mềm chắc thớ châm muối ớt, ăn vào như chưa bao giờ
được biết đến thịt gà. Xôi nếp nắm vào lòng tay dẻo quẹo thơm nức, còn
canh dả nàng thì ngọt lịm chỉ có canh rau sắng hay rau ngót của ta mới sánh
được. Bình bên cạnh ông cắm cúi chén tì tì, chỉ Lèng Cảnh là tay nắm xoi
mồm nhai thịt mà mắt cứ lơ láo tìm đối tượng ban nãy. Giờ Nhị Nguyễn
mới có dịp nhìn khắp lượt, cậu ta “chiếu tướng” quả không nhầm, vi Lăm
là đoá hoa xinh tươi nhất bản. Hồi ông còn học ở Cao đẳng khoa học Hà
Nội, cũng vào năm hai mươi mốt tuổi như Lèng bay giờ, yêu Nghĩa học lớp
dưới, cả hai đều đã say như điếu đổ rồi, nhưng chỉ là say trong mộng tưởng,
còn ngoài đời lại e dè ý tứ, lần mạnh bạo nhất là cầm tay nàng đưa lên môi
hôn, như cách thể hiện của hoàng tử quý tộc với công nương trên phim ảnh.
Giờ đây nhìn có gái Lào, ông chợt nhớ đến Nghĩa và tự hỏi, sao mình
không thể đốt chây giai đoạn như anh chàng vệ binh này nhỉ? Đang mải
nghĩ, Bình ngửng lên khẽ nhắc:

- No. Đóng trại Kẻo có chuyện lôi thôi đấy!

Nhị Nguyễn liền quay sang ông trưởng bản nói:

- Thưa bà con bản. Sộp Phác. Sáng mai chúng tôi lên đường rồi, rất cảm ơn
bà con đã giúp đỡ.

Ông trưởng bản bảo mấy cô đưa ra một túi vải căng phồng đựng khoảng
chục cân gạo nếp, cùng bọc rau ông nói bộ đội. Việt Nam có việc đi gấp,
không giữ được có ít gạo rau xanh làm quà. Nhị Nguyễn cảm ơn thịnh tình
của bà con bảo đi đường không có xoong nồi để nấu chỉ ăn lương khô thôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.