MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 117

gọi “vòng nô lệ” không còn phù hợp nữa ngay khi nói về nàng: người ta có
cảm giác như đang chiêm ngưỡng người phụ nữ điều khiển các nô lệ, thậm
chí là người biến con người thành nô lệ, một kiểu Cléopâtre, đúng, một
Cléopâtre ngự trên một ngọn núi xứ Sicilia, vì từ nàng toát ra một thứ quyền
lực thống trị, pha trộn sự gợi cảm, tính e lệ và chất hoang dã.

— Em mời ông đi ăn tối. Ông có đồng ý không?

Có cần thiết phải trả lời cho câu hỏi này không? Mà anh có làm việc đó

không nữa chứ?

Fabio nhớ là anh đã đưa tay cho nàng khoác và họ cùng ra đi.

Khi đã ra đến bên ngoài, trên những con phố lát đá của ngôi làng lịch

sử, dưới ánh trăng mờ ảo, anh nhận thấy nàng đi chân đất. Nàng lưu ý đến
sự ngạc nhiên của anh và trả lời trước một câu hỏi:

— Vâng, như thế này em cảm thấy thoải mái hơn.

Nàng khẳng định điều đó với vẻ tự nhiên đến nỗi điều đó thành ra

chẳng cần phải bàn cãi nữa.

Thật là cuộc dạo chơi tuyệt vời vào một buổi tối mà hương hoa nhài,

hương thìa là bẹ, hương đại hồi cứ quẩn quanh giữa tinh khôi của những bức
tường. Tay khoác tay, họ lặng lẽ đi lên chỗ cao nhất của khu thành. Ở đó có
một khách sạn năm sao, loại sang nhất có thể có được.

Thấy nàng đi về hướng cửa vào, anh phác một cử chỉ để giữ nàng ở lại:

anh chẳng đời nào có tiền để tiến hành một cuộc chinh phục ở đó.

Dường như Donatella đã đoán được những ý nghĩ của anh bởi nàng

trấn an anh:

— Ông đừng lo. Họ đã được báo trước. Họ đang đợi chúng ta.

Khi họ đi vào phòng, quả thực tất cả các nhân viên đều đứng thành hai

hàng và nghiêng mình trước họ. Khi đi qua giữa cái lối đi đúng chuẩn mực
ấy với người phụ nữ xinh đẹp này khoác tay, Fabio có cảm tưởng như đang
đưa một cô dâu đến bàn thờ làm lễ cưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.