MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 121

một cuộc hành hương. Mình đi trong những kỷ niệm của mình, những kỷ
niệm của một thời mà mình còn trẻ, đẹp và nổi tiếng, cái thời mà một công
chúa có thể ước muốn mình.

Đến trước khách sạn, anh còn có ấn tượng mạnh hơn hồi xưa bởi, giờ

đây, anh đã biết rõ hơn giá trị của các thứ; phải được hưởng một thu nhập
lớn mới có thể lưu lại đây.

Anh do dự chưa dám bước qua cửa.

Họ sẽ đuổi mình đi. Thoáng nhìn cũng đủ thấy ngay rằng mình chẳng

có tiền để uống dù chỉ một ly cốc tai ở quầy ba.

Để truyền lòng dũng cảm cho mình, anh nhớ lại rằng mình là diễn viên,

rằng anh có một hình thức đẹp: anh quyết định nhập vai này và bước qua
ngưỡng cửa.

Ở quầy lễ tân, anh tránh các nhân viên trẻ và đến gần một người gác

cổng quãng sáu chục tuổi, không những có thể đã làm việc ở đây mười lăm
năm trước mà còn được trời phú cho trí nhớ tinh tường của những người gác
cổng.

— Xin lỗi ông, tôi là Fabio Fabbri, diễn viên kịch, và tôi đã từng ở đây

mười lăm năm trước. Hồi đó ông đã ở đây chưa?

— Có, thưa ông. Hồi đó tôi là người coi thang máy. Tôi có thể làm gì

cho ông đây?

— Thế này nhé, hồi ấy có một phụ nữ trẻ, rất đẹp, một công chúa. Ông

có nhớ không?

— Có nhiều người dòng dõi hoàng tộc đến ở chỗ chúng tôi, thưa ông.

— Cô ấy tự xưng là Donatella tuy tôi ngờ rằng… Các nhân viên khi nói

với cô ấy thì gọi cô ấy là “công chúa”.

Người đàn ông giữ những chìa khóa vàng

2

bắt đầu lật lại các ký ức của

mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.