MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 123

Odette Toulemonde

— Bình tĩnh nào, Odette, bình tĩnh nào.

Chị sôi sục, sốt ruột, nhiệt tình đến nỗi chị có cảm giác như mình đang

bay lên, rời khỏi những đường phố Bruxelles, thoát ra khỏi những hành lang
giữa các mặt tường, bay qua các mái nhà để nhập vào đàn bồ câu trên trời.
Bất cứ ai nhìn thấy cái dáng nhẹ nhàng của chị chạy lướt xuống đồi Nghệ
Thuật đều cảm thấy rằng người phụ nữ này, với những lọn tóc xoăn được
trang điểm thêm một túm lông chim, có cái gì đó giống như một con chim…

Chị sắp được gặp ông ấy! Gặp thật… Lại gần ông… Có lẽ được chạm

vào ông nữa, nếu ông chìa tay ra cho chị…

Bình tĩnh nào, Odette, bình tĩnh nào.

Tuy chị đã hơn bốn mươi tuổi, tim chị đập nhanh như tim của một cô

bé mới lớn. Ở mỗi chỗ qua đường có đóng đinh mà chị buộc phải dừng trên
vỉa hè đợi đến lượt mình, cái cảm giác kim châm cứ lan khắp đùi chị, chân
chị chỉ chực lao đi, chị những muốn nhảy qua đầu những chiếc ô tô.

Khi chị đến hiệu sách, hàng người của những ngày trọng đại đang kéo

dài; chị được thông báo rằng phải kiên nhẫn bốn mươi lăm phút trước khi
được trình diện trước mặt ông.

Chị cầm lấy một trong những cuốn sách mới được những người bán

sách xếp thành một cái Kim Tự Tháp đẹp như cây thông Noel và chị bắt đầu
trò chuyện thân mật với các bà các cô đứng cạnh mình. Nếu như tất cả đều
là độc giả của Balthazar Balsan, không ai tỏ ra siêng năng, chính xác và say
mê được như Odette.

— Đó là vì tôi đã đọc tất cả các sách của ông ấy, và thích tất cả, chị nói

để xin lỗi về sự hiểu biết của mình.

Chị cảm thấy hết sức tự hào khi phát hiện ra rằng mình biết về tác giả

và các tác phẩm của ông khá nhất. Bởi vì chị có xuất thân khiêm tốn, bởi vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.