MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 122

— Xem nào, xem nào, công chúa Donatella, công chúa Donatella…

Không, tôi rất tiếc, tôi không nhớ.

— Có chứ, ông phải nhớ chứ. Ngoài chuyện là cô ấy rất trẻ và rất đẹp,

cô ấy còn tỏ ra khá kỳ quặc. Chẳng hạn, cô ấy đi chân đất.

Bị kích thích bởi chi tiết này, người đàn ông bèn trưng dụng một phần

khác trong trí nhớ của mình và đột nhiên thốt lên:

— Tôi nhớ ra rồi! Đó là Rosa.

— Rosa?

— Rosa Lombardi!

— Rosa Lombardi. Tôi đã ngờ rằng Donatella chỉ là cái tên mà cô ấy

mượn tạm cho một tối thôi. Ông có tin tức gì của cô ấy không? Cô ấy có trở
lại đây không? Tôi phải thú nhận rằng đó là kiểu phụ nữ mà người ta không
thể quên được.

Người đàn ông vừa thở dài vừa thoải mái dựa người vào quầy.

— Tất nhiên, tôi nhớ. Rosa… Cô ấy từng làm việc ở đây với tư cách

hầu bàn. Đó là con gái của ông phụ trách rửa bát, Pepino Lombardi. Cô ấy
còn rất trẻ, cô bé bất hạnh, khi cô ấy mắc bệnh máu trắng, ông biết đấy, cái
căn bệnh về máu ấy… Tất cả chúng tôi đều yêu quý cô ấy lắm. Chúng tôi
thương cô ấy đến nỗi đã cố gắng thực hiện những ước muốn của cô ấy cho
đến khi cô ấy tới chết ở bệnh viện. Cô bé tội nghiệp, cô ấy bao nhiêu tuổi
nhỉ, có phải mười tám không?… Từ khi còn bé, cô ấy đã đi lại trong làng mà
không mang giày dép. Để đùa cho vui, chúng tôi đã gọi cô ấy là công chúa
chân đất…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.