MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 76

thao một cách quá mức. Bốn mươi tám tuổi, ngày xưa bị ngăn cấm có con vì
Georges đã có con, cô đã quyết định rằng cô sẽ không cần con cái.

— Để bọn chúng đánh cắp những năm tháng đẹp nhất của mình, hút

trái tim mình và tới một ngày sẽ biến đi, bỏ lại mình càng đơn độc hơn nữa
ấy à? Không, cảm ơn! Vả lại, để tăng thêm người cho cái hành tinh đã thối
rữa ra vì ô nhiễm và vì sự đần độn của nhân loại này, phải là kẻ hoặc ngu si,
hoặc dại dột.

Công ty nơi cô làm việc bị sa sút, mọi người luyến tiếc ông Georges,

giám đốc cũ. Có những sự cơ cấu lại, có một kế hoạch cải tổ, và ở tuổi năm
mươi, không thực sự cảm thấy bất ngờ, Aimée Favart rơi vào tình trạng thất
nghiệp.

Phiêu dạt từ những đợt thực tập ngớ ngẩn đến những khóa đào tạo ấu

trĩ, cô uể oải tìm kiếm một việc làm khác, và gặp phải những vấn đề tiền
bạc. Không buồn tiếc, cô mang hộp đồ nữ trang của mình đến chỗ một người
làm nghề mua đi bán lại.

— Bà hy vọng thu được bao nhiêu tiền từ chỗ đồ này, thưa bà?

— Tôi có biết gì đâu, ông phải nói cho tôi biết chứ.

— Đó là vì… chẳng có thứ gì có giá trị ở trong này cả. Bà chỉ có những

đồ nữ trang lạ kiểu, không có một thứ đá quý nào, không có vàng khối,
không có thứ gì mà…

— Tôi cũng ngờ như vậy: chính ông ta đã tặng tôi mà.

— Ông ta?

— Người đã tự nhận là người đàn ông của đời tôi ấy. Ông ta tặng tôi

những thứ vô giá trị, giống như những thứ người Tây Ban Nha đi chinh phục
tặng dân da đỏ châu Mỹ. Và ông có biết không? Tôi đã nhu nhược đến mức
lại thấy thích những thứ đó cơ đấy. Vậy là những cái này không có giá trị gì
phải không?

— Không đáng kể.

— Đó là một kẻ đểu giả, phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.