MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 77

— Tôi không biết, thưa bà. Chắc chắn là khi người ta yêu một phụ

nữ…

— Thì sao?

— Khi người ta yêu một phụ nữ, người ta không mua tặng cô ấy những

thứ đồ nữ trang này.

— A! Ông thấy đấy! Tôi đã chắc như vậy mà.

Cô đắc thắng, về phần nhà buôn, ông ta chỉ lặp lại một câu mà ông ta

có thói quen nói trong một tình huống khác: khi ông ta muốn thuyết phục
khách hàng mua một món nữ trang đắt tiền hơn.

Tuy cô rời khỏi cửa hàng với ba tờ giấy bạc còm, lòng cô đầy vui

sướng: một chuyên gia đã khẳng định với cô rằng Georges chỉ là kẻ khốn
nạn thảm hại.

Vừa về đến nhà, cô mở ngay các tủ ra và truy tìm trong đồ đạc của cô

những món quà của Georges. Không những số hiện vật thu được tỏ ra nhẹ
ký, mà chất lượng của nó còn làm Aimée bật cười. Một chiếc măng tô da
thỏ. Những quần áo lót bằng ni lông. Một chiếc đồng hồ đeo tay không to
hơn một viên thuốc aspirin. Một cuốn sổ da không mác còn bốc mùi dê. Mớ
quần áo lót bằng vải bông. Một cái mũ không thể đội được trừ khi dự một
đám cưới ở triều đình nước Anh. Một chiếc khăn quàng bằng lụa đã bị cắt
nhãn hiệu. Những quần áo lót bằng cao su đen.

Buông người xuống giường, cô do dự giữa cười và khóc. Cô bằng lòng

với việc ho. Đây là những phần thưởng của một tình yêu say đắm hai mươi
lăm năm! Kho chiến lợi phẩm của cô…

Để cảm thấy bớt khốn khổ hơn, cô chuyển sự khinh bỉ của mình vào

ông ta. Lấy cớ là để khỏi làm cho vợ ông chú ý về những khoản chi tiêu đều
đặn và không có lý do, ông ít tỏ ra hào phóng đối với Aimée. Hào phóng,
mình nói gì thế nhỉ? Bình thường. Thậm chí không bình thường. Một kẻ keo
kiệt, đúng thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.