MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 79

nữ. Về sau, khi nghĩ về thái độ sợ hãi của ông, cô đã không tránh khỏi một
thoáng hoang mang tưởng khi tự hỏi rằng hay là ông ăn cắp bức tranh. Thế
nhưng ông có vẻ thật tự hào về món quà của mình… Và ông là người lương
thiện.

Để bảo vệ cô, ông đã khuyên cô nên làm cho mọi người tin rằng đây là

bức tranh giả.

— Em hiểu không, em ạ, thật khó có chuyện một cô thư ký xoàng xĩnh,

sống trong một tòa nhà cao tầng thuê giá rẻ, lại sở hữu một bức họa Picasso.
Người ta sẽ chế giễu em.

— Anh có lý đấy.

— Còn tệ hơn nữa nhé. Nếu có ai đó đoán ra sự thực, chắc chắn em sẽ

bị mất trộm thôi. Cách bảo hiểm tốt nhất của em, hãy tin anh đi, là cứ tuyên
bố rằng đó là tranh giả, một khi em còn giữ bức tranh.

Thế là Aimée đã giới thiệu bức tranh với những người hiếm hoi bước

vào căn hộ của cô như sau “Bức họa Picasso của tôi, tất nhiên là tranh giả”
đồng thời nhấn mạnh câu nói vui của mình bằng cách phá lên cười.

Với thời gian nhìn lại, cô thấy mưu mẹo của Georges thật là quỷ quyệt:

buộc cô phải nói xa nói gần rằng bức họa Picasso của cô là tranh giả, để cho
cô thì tin chắc, cô và chỉ một mình cô thôi, rằng đó là tranh thật!

Tuy nhiên, những tuần lễ tiếp theo, cô cảm thấy có những tình cảm

nhập nhằng: một mặt cô tin chắc về sự lừa đảo, mặt khác cô lại hy vọng là
mình đã nhầm. Dù người ta có cho cô biết điều gì về bức tranh của cô đi
nữa, cô cũng sẽ thất vọng. Thất vọng vì thành ra nghèo túng hoặc thất vọng
vì phải trả lại những giá trị cho Georges.

Bức tranh mà cô đứng chôn chân trước đó đã trở thành võ đài đọ sức

của Aimée cũ và Aimée mới, cô thứ nhất tin vào tình yêu và vào bức họa
Picasso thật, cô sau nhìn thấy sự giả dối của Georges và của bức họa
Picasso.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.