MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 80

Tiền trợ cấp thất nghiệp của cô bị cắt giảm, Aimée khó lòng tìm được

một công việc mới. Trong các cuộc phỏng vấn tuyển việc, cô không dành
cho mình một lợi thế nào bởi từ nay cô chú tâm đến việc làm sao để không
bị lừa: các nhà tuyển dụng gặp một phụ nữ cứng rắn, khô khan, thu mình, tụ
hợp tuổi tác, các đòi hỏi tài chính và một tính cách khó chịu, không có khả
năng nhượng bộ, chỉ chực nghi ngờ rằng người ta định bóc lột mình, giữ thế
thủ đến mức có vẻ hung hăng. Không nhận thức được điều này, cô đã tự loại
mình ra khỏi cuộc đua mà cô có ý định theo đuổi.

Khi đã vét đến những đồng tiền tiết kiệm cuối cùng của mình, cô hiểu

ra rằng, nếu không có một giải pháp tức thời, cô sẽ rơi vào cảnh nghèo túng.
Theo phản xạ, cô vội vã đi tới chiếc tủ đựng giấy tờ, cuống cuồng lục lọi
ngăn kéo để tìm một tờ giấy cũ mà trên đó cô đã ghi số điện thoại và cô gọi
điện đến Cannes.

Bà giúp việc trả lời cô, ghi nhận yêu cầu của cô rồi biến mất trong yên

lặng của một ngôi nhà lớn. Rồi Aimée nghe thấy tiếng bước chân và nhận ra
hơi thở gấp, đầy lo sợ của Georges.

— Aimée?

— Vâng.

— Nào, có chuyện gì xảy ra vậy? Em biết rất rõ là em không được gọi

điện cho anh đến nhà vợ anh cơ mà.

Với một vài câu nói, không chút khó khăn, cô phác ra cho ông một bức

tranh đen tối về tình hình của cô. Lẽ ra chẳng cần phải dồn ép cô nhiều cũng
đủ để cô cảm thấy tự thương hại bản thân thế nhưng bộ áo giáp vô sỉ mới có
của cô đã ngăn cô mủi lòng với chính mình, và việc cảm thấy hơi thở hốt
hoảng của Georges ở đầu dây bên kia đã gây ra cho cô một thứ cảm giác như
đang là giận dữ.

— Georges, em xin anh hãy giúp đỡ em, cô kết luận.

— Em chỉ việc bán bức tranh Picasso đi thôi.

Cô tưởng mình đã nghe nhầm. Cái gì? Ông ta dám…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.