MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 82

Trước khi bỏ đi, cô cẩn thận ghé vào của hàng quần áo.

— Xin lỗi, tôi tìm ông Tanaev cha và tôi cứ tưởng là…

— Tanaev à? Ông ta đi khỏi đây đến mười năm rồi.

— A, ông có biết ông ta chuyển nhà đến đâu không?

— Chuyển nhà ấy à? Những người như thế không chuyển nhà đâu, họ

lẩn đi. Chấm hết.

— Ý ông nói gì vậy?

— Khi đã gom góp được chiến lợi phẩm, phải đem đi giấu ở một nơi

nào đó. Có trời mới biết được giờ ông ta ở đâu, ở Nga, ở Thụy Sĩ, ở Ác Hen
Ti Na, ở Bermudes…

— Vấn đề là… ông biết không… ông ta đã bán cho tôi một bức tranh

cách đây vài năm…

— Ồ, tội nghiệp!

— Tại sao lại tội nghiệp?

Người bán hàng nhận thấy gương mặt Aimée đã tái nhợt đi và ông ta tự

trách mình vì đã nói quá vội vàng.

— Này, bà ạ, tôi không biết gì cả đâu. Bức tranh của bà có lẽ rất tuyệt,

và chắc hẳn nó là một tài sản lớn. Đây, tôi có cái này cho bà đây…

Ông ta tìm tấm thiếp trong một chiếc hộp nhét đầy những tờ giấy rời.

— Đây này. Bà hãy đến chỗ Marcel de Blaminth, phố Flandres. Ông ta

là một chuyên gia.

Khi bước qua cửa vào nhà Marcel de Blaminth, Aimée đã mất hy vọng.

Dưới những tấm trướng phủ tường nặng nề bằng nhung đỏ sẫm, hút hết mọi
âm thanh và mọi ảnh hưởng của bên ngoài, bị ngợp trước những bức tranh
đồ sộ đóng khung gồ ghề bằng vàng, cô nhận ra rằng cô không còn ở trong
thế giới của mình nữa.

Một bà thư ký oai nghiêm đầu tóc vấn thành búi ném cho cô một cái

nhìn nghi ngờ dưới cặp kính đồi mồi. Aimée ấp úng kể lại câu chuyện của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.