MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 83

mình, giơ bức tranh ra và nữ chiến binh dẫn cô đến chỗ giám định.

Marcel de Blaminth quan sát kỹ lưỡng người khách của mình trước khi

xem xét bức tranh. Cô có cảm giác như bị đánh giá từ đầu đến chân, rằng
ông ta xác định nguồn gốc và giá tiền của từng thứ quần áo hay nữ trang trên
người cô. Về phần bức họa, ông ta chỉ nhìn một cái.

— Các giấy tờ chứng nhận đâu?

— Tôi không có.

— Giấy bán.

— Đây là một món quà.

— Bà có thể lấy được giấy tờ đó không?

— Tôi nghĩ là không. Cái… người này đã biến mất khỏi cuộc đời tôi.

— Tôi hiểu. Có lẽ chúng ta có thể lấy được giấy này từ người bán

chăng? Đó là ai vậy?

— Tanaev, Aimée khẽ nói, gần như xấu hổ.

Ông ta ngước một mắt lên và mắt ông để lộ ra một sự khinh miệt cao

sang.

— Sự thể khởi đầu rất tệ, thưa bà.

— Tuy vậy ông có thể…

— Xem qua bức tranh ư? Bà có lý. Đó mới là cái quan trọng. Đôi khi

có những tác phẩm rất đẹp đã đến với chúng tôi sau khi đi qua một hành
trình đen tối hoặc rất ám muội. Chính tác phẩm mới là cái quan trọng, không
gì khác ngoài tác phẩm.

Ông ta thay kính rồi lại gần bức Picasso. Việc phân tích kéo dài. Ông ta

xem xét vải vẽ, sờ nắn khung, đo khung, quan sát các chi tiết bằng kính lúp,
lùi lại, làm lại từ đầu.

Cuối cùng, ông ta đặt hai bàn tay lên bàn.

— Tôi không lấy của bà tiền tư vấn đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.