MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 84

— Thế ạ?

— Phải. Chẳng ích gì khi thêm vào tai họa của bà một tai họa khác. Đó

là một bức tranh giả.

— Tranh giả?

— Tranh giả.

Để cứu vãn thể diện, cô cười khẩy:

— Thì tôi vẫn nói như vậy với tất cả mọi người mà.

Trở về nhà, Aimée treo lại bức tranh lên phía trên chuồng vẹt và tự ép

mình phải tỉnh táo, một thứ thử thách mà ít người có dịp phải chịu đựng. Cô
ý thức được về những thất bại của mình, thất bại trong đời sống tình cảm,
đời sống gia đình và hoạt động nghề nghiệp. Khi ngắm nghía mình trong
chiếc gương đứng ở phòng ngủ, cô xác nhận rằng tấm thân được nhào nặn
bởi luyện tập và chế độ ăn chay dưỡng sinh xem ra có sức kháng cự vững
chắc. Còn được thêm bao nhiêu lâu đây? Dù thế nào đi nữa, tấm thân mà
hiện giờ cô rất hãnh diện, cô chỉ còn dành cho chiếc gương ở tủ, cô không
muốn trao nó cho bất cứ người nào nữa.

Cô đi về phía buồng tắm với ý định dứt khoát là sẽ ngâm mình lười

nhác trong bồn tắm, và với ý nghĩ yếu ớt là sẽ tự tử.

Tại sao lại không nhỉ? Đó là giải pháp. Mình còn có tương lai gì đâu?

Không việc làm, không tiền bạc, không đàn ông, không con cái, và sắp tới sẽ
là tuổi già và cái chết. Một chương trình đẹp thật… Xét một cách lô gích,
mình cần phải tự sát.

Chỉ có lô gích là dẫn cô đến việc tự tử, chứ cô thì hoàn toàn không có ý

muốn. Làn da cô thèm hơi nóng của nước tắm; miệng cô nghĩ đến miếng
dưa bở, đến những vụn giăm bông đang đợi cô trên bàn bếp; bàn tay cô kiểm
tra cái dáng hoàn hảo của cặp đùi mình rồi đi lạc vào trong mái tóc và thích
thú với sức sống mượt mà của nó. Cô vặn vòi nước và ném vào bồn một
viên sủi tỏa ra hương thơm của bạch đàn.

Làm gì đây? Sống tiếp nữa chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.