MỘT NGÀY YÊU NHAU - Trang 6

Giữa phòng khách lớn với cung cách lễ nghi chúng tôi như bị cột cứng,
ngồi thẳng lưng, nói chọn lựa từng tiếng chứ không tự do như ở nhà.

Mỗi lần người làm mang nước, trà bánh kẹo... là mỗi lần chúng tôi phải
đứng dậy cung kính mời mọc người dùng. Nhìn khung trời rợp mát với
hàng cây cao bên ngoài cửa, nghĩ đến món quà trong hộp, chúng tôi đứa
nào cũng muốn tung người ra để tự do bay nhảy. Mẹ tuy bận chuyện vãn
với mợ, nhưng lúc nào cũng để ý dò từng cử chỉ của chúng tôi như sợ
những hành động vô lễ, vô ý thức có thể gây phiên phức, trong khi chị dâu
tỏ ra dễ dãi hơn, đến cạnh hỏi han nhiều thứ, từ chuyện học đến gia đình,
tôi ngoan ngoãn trả lời từng câu một, mùi nước hoa trên da thịt tươi mát
thoảng nhẹ làm tôi ngây cả mũi.

Thời gian như đọng lại, ngồi thật lâu kim đồng hồ mới di động đến số bốn,
thế mà kế mẫu còn bảo phải ở lại dùng cơm tối xong mới về, vì hôm nay bà
mợ sẽ mời cơm.

Cố gắng lắm mới tạo được vẻ tự nhiên ngồi máy móc trả lời từng câu hỏi,
chúng tôi có cảm giác mình là những diễn viên trong vở kịch câm.

Giữa không khí loãng và bực bội dó, thì chúng tôi được giải thoát. Có tiếng
chân dồn dập chạy từ lầu xuống mang theo tiếng cười dòn:
- Ồ! Đến rồi đấy à. Tuyệt thật. Không khí phẳng lặng trong phòng khách bị
phá vỡ.

Tất cả người lớn quay lại với ánh mắt trách móc. Bà mợ có vẻ là người khó
chịu nhất
- Hiến Cương! Mầy làm cái trò gì vậy? Nhà có khách biết không?

Gã thanh niên mang tên Hiến Cương chớp mắt tinh nghịch nhìn bà mợ
cười. Anh chả có gì là phiền muộn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.