La Lan
Một Ngày Yêu Nhau
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
sáu
MẤY NGÀY MƯA LIỀN RÒNG RÃ khiến tôi không làm sao ra khỏi nhà
được. Nằm nhà tôi nhớ đến ngôi nhà màu xanh. Tôi muốn đến đó ngay để
xem có gì thay đổi sau cơn mưa không?
Trời vừa dứt hột, tôi liền xin mẹ xuống phố. Ngôi nhà màu xanh đã hiện ra
trước mắt. Nhưng nó có vẻ buồn thảm chi lạ, cửa hé mở nhưng màn cửa đã
biến mất. Anh Cương đang đứng bất động trước đống cây ẩm mưa, khuôn
mặt lạnh và bình thản, cái thản nhiên khác thường. Tôi bước tới đứng cạnh
anh.
- Phấn đi rồi, Ngọc đang ở trong ấy.
Anh nói, vừa lúc ấy tôi thấy chị Ngọc bước ra, chị ngoắc tôi vào. Gian nhà
màu xanh đã mất dáng ngây thơ và trẻ trung ngày cũ, chăn màn bị vứt đống
trên ghế.
- Tất cả thứ nầy đều là tiền bạc hết, mang về giặt lại sử dụng trong những
việc khác cũng được.
Chị Ngọc nói. Anh Cương cũng bước vào, anh yên lặng rót trà cho tôi. Chị
Ngọc ngồi xuống chiếc ghế chị Phấn ngồi ngày xưa, nói:
- Em thấy trên đời nầy có ai lạ như vậy chưa? Có nhà cửa rộng rãi, đủ tiện
nghi, có người hầu nước, hầu cơm đàng hoàng lại không chịu ở, chui vào
căn nhà rách nát nầy làm gì chứ?
Anh Cương giả vờ chẳng nghe thấy, nói với tôi:
- Nếu Lan còn thấy thích, thì anh xin nấu hầu em một bữa cơm, chịu
không? Cả Ngọc nữa?
Chị Ngọc giẫy nẩy:
- Thôi đi ông, tôi tởm cái trò đó lắm rồi, sửa soạn nhanh lên để về còn gặp
cha chứ!