Anh Cương bước tới cửa, nhìn những đống cây bên ngoài bất động. Không
khí trong phòng nhạt nhẽo làm sao, một lúc anh thở dài, nói với chị Ngọc:
- Nếu em thấy chuyện mở xưởng mộc này vô nghĩa thì thôi… Tôi bán lại
cho ông thợ chánh ở đây cũng được.
Tôi nhìn chị Ngọc. Đôi mắt chị vẫn lạnh:
- Bán đi cho rồi, đây đâu phải là nơi tiến thân của anh đâu? Cha bảo nếu
anh chịu trở về học hành đàng hoàng, thì khi ra trường cha sẽ gắng vận
động cho anh xuất ngoại.
Anh Cương quay lại nhìn chị Ngọc một lúc thật lâu, rồi gật gù:
- Phải, phải, phải về học chứ. Về học mới có cơ hội làm quan to chứ, phải
không em?
Anh nở nụ cười buồn. Tôi biết anh đang xót xa, nhưng chẳng biết phải làm
gì để an ủi anh. Chị Ngọc đứng dậy quan sát gian nhà lần cuối. Rồi chỉ
chiếc bàn và ghế nói:
- Tất cả những cái này anh cho thợ ở đây hết đi.
Anh Cương đứng yên như thứ gỗ mục, không có ý kiến gì hết, tuỳ chị Ngọc
sắp xếp. Một lúc chị Ngọc lôi một chiếc hòm mây từ sau ra, đấy là chiếc
hòm chứa những thanh gỗ đủ màu của chị Phấn, chị ném xuống đất:
- Mấy thứ quỉ này để dành làm gì?
Đổ những thanh gỗ ra rồi chị tiếp:
- Chỉ có cái hòm mây này có thể lấy lại dùng được.
Bây giờ anh Cương mới bước tới can thiệp, anh giữ tay chị Ngọc lại và bảo
tôi:
- Lan, đem những cái này về cho thằng Lân chơi đi.
Tôi nhìn anh rồi nhìn những thanh gỗ nhỏ, bàn tay anh như đang run rẩy.
Đột nhiên nỗi buồn thoáng nhẹ qua tim. Tôi hiểu lòng anh, vết thương cũ