MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 186

chịu về thái độ của Stơrúccốp vì anh làm y như anh ra sức thắng trong một
cuộc đánh cá thiệt vậy. Các đồng chí đều dứt khoát buộc anh phải chấm dứt
trò chơi đê tiện đó ngay và đang định can thiệp một cách cương quyết thì
bỗng nhiên sự việc đã thay đổi bất ngờ.

Một buổi chiều, đến phiên gác của mình Cơlaođia Mikhailôna vô phòng

số 42, không phải vì công tác, mà chỉ để chuyện trò đôi chút theo một thói
quen của chị đã khiến cho chị được cảm tình của tất cả các thương binh.
Thiếu tá bèn kể một câu chuyện và chị lại ngồi cạnh giường anh. Sau đó thế
nào, không ai thấy hết, nhưng mọi người đều quay cổ lại vừa vùng đứng
lên. Cô tức giận: đôi lông mày dựng ngược phía trán, hai má đỏ bừng, cô
nhìn thẳng vô mặt Stơrúccốp trong lúc anh này bối rối và gần như lo sợ.

- Đồng chí thiếu tá! Nếu anh không phải là thương binh và nếu tôi không

phải là y tá, thì tôi đã bạt tai anh rồi.

- Không, không! Có gì đâu... Chị Cơlaođia Mikhailôna. Tôi cam đoan,

tôi đâu có định... Chỉ giỡn thôi mà...

- À đó là giỡn ư? - Cô nhìn anh với cặp mắt không phải là tức giận như

hồi nãy nữa mà là khinh bỉ. Rồi cô tiếp:

- Được, như vậy thì tôi không cần nói gì với anh nữa. Này nghe nhá! Các

đồng chí của anh làm chứng đấy nhé: tôi xin từ nay anh chỉ nói gì với tôi về
công tác, mỗi khi anh cần tôi săn sóc bệnh cho anh thôi đấy! Thôi chào tất
cả các đồng chí ngủ ngon!

Và cô bước ra, bước đi nặng nề khác hẳn ngày thường. Chắc là cô đã

ráng lắm mới giữ nổi bình tĩnh.

Cả phòng im lặng hồi lâu. Rồi Alếchxây phá lên cười đắc thắng và chế

giễu. Và mọi người quay lại mắng thiếu tá:

- Cậu đã được thưởng với cấp bậc nhé!
Mêrétxép mất long lên như lửa, tỏ vẻ lễ phép hỏi.
- Đồng chí thiếu tá, xin phép đồng chí cho tôi nhổ nước miếng ngay bây

giờ hay chờ lát nữa ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.