MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 185

- Mày tưởng nó khác người lắm sao?
Gôvơđép nghiêm nghị nói:
- Để cho Cơlaođia Mikhailôna được yên ổn. Có người cũ trong bọn

chúng ta thường gọi cô ấy là “cô tiên Xô viết” hiền hậu của chúng ta đấy!

- Đứa nào dám cá nào?
Mêrétxép mắt đen lóng lánh lên vì tức giận, la lớn:
- Đánh cá à? Mày định cá cái gì?
- Một viên đạn súng lục, nếu mày cũng muốn, y như bọn sĩ quan thời

trước: nếu mày thắng, tao để cho mày hạ tao và nếu tao thắng, mày phải để
tao bắn.

Stơrúccốp vừa cười vừa nói, cố để chuyện trở thành giỡn cợt.
Mêrétxép bực tức quát lên:
- Đánh cá? Chuyện thế mà cũng cá được! Mày quên mày là sĩ quan Xô

viết rồi sao? Thôi, bây giờ nếu mày có lý tao cho mày nhổ nước miếng vào
mặt tao, nhưng cẩn thận, cuối cùng tao sẽ nhổ vào mặt mày cho coi!

- Nếu mày không dám cá, thì thôi cũng được. Chả cần phải nổi nóng vô

ích! Riêng tao, các bạn ơi! Tao chẳng cần thế cũng sẽ làm cho tụi mày thấy
chả cần phải ầm ĩ lên thế vì một mụ đàn bà!

Từ hôm đó, Stơrúccốp tỏ vẻ săn đón vô cùng đối với chị Cơlaođia

Mikhailôna. Anh kể những chuyện vui, và về những chuyện này thì anh rất
thạo. Bất chấp tập quán của phi công là không ca tụng những chiến công
của mình trước kẻ khác, anh kể hết những câu chuyện đã xảy ra trong đời
anh cho cô nghe, và quả thực đời anh đầy rẫy những chuyện lý thú. Hơn
nữa, anh lại còn cố bịa ra những chuyện gia đình anh nói là bị xấu số, và tự
than thấy cô độc một mình, nghe ai oán lắm, tuy rằng cả phòng ai cũng biết
rằng thiếu tá chưa có vợ và anh chẳng có gì đáng tội nghiệp cả.

Cơlaođia Mikhailôna, tuy đối xử với anh cũng như với mọi người, cũng

đôi lúc đến ngồi mép giường anh để nghe kể chuyện chiến đấu của anh, khi
đó anh giả bộ như vô tình nắm tay cô, mà cô thì không chú ý cũng không
rút tay ra. Mêrétxép thấy vậy bừng bừng tức giận và cả phòng ai cũng khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.