MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 257

- Kéo ống quần lên coi!
Mạt Alếchxây xám ngắt. Anh lo lắng vô cùng nhìn về phía Đinốtca, từ từ

kéo ống quần lên và đứng ngay đơ trước bàn, trên hai chân giả lộ rõ, đầu
cúi xuống, tay đưa thõng.

Đại tá cuối cùng nói:
- Chú định giỡn với tụi tôi ư, chú? Chú làm mất hết ngày giờ của chúng

tôi. Chả lẽ anh muốn trở lại không quân với cặp chân cụt sao?

Hai mắt anh đen như mắt người bôhêmiêng, nhìn sáng lên như muốn

thách thức, Alếchxây từ tốn nói:

- Tôi không những muốn thế, mà còn sẽ làm thế ạ!
- Anh điên rồi? Què cả hai chân còn gì!
Mêrétxép đã trở lại bình tĩnh trả lời:
- Dạ, què cả hai chân cũng vẫn được. Và tôi sẽ nhất định bay được ạ!
Anh rút trong túi quân phục của anh ra mảnh báo để xếp lại rất cẩn thận.
- Bác sĩ coi: anh ta cụt hẳn cả một chân. Còn tôi thì cụt hai bàn chân thôi,

mà lẽ nào tôi không làm như anh ta được?

Sau khi đọc đoạn chú thích, đại tá nhìn phi công, vừa kinh ngạc, vừa

khâm phục.

- Nhưng muốn vậy phải tập luyện ghê người đi được. Anh thấy không,

người ta phải tập trong cả mười năm mới thành công. Phải đi đến chỗ có
thể sử dụng chân giả như chân thật mới được - Bác sĩ đã dịu giọng và nói
thế.

Khi đó, có người ra tiếp viện cho anh một cách bất ngờ. Đinốtca từ sau

bàn nhỏ của cô bước ra. Hai bàn tay chắp lại trước ngực như cầu xin, mặt
đỏ bừng, mồ hôi nhỏ giọt thái dương, cô tuyên bố:

- Đồng chí đại tá quân y, tôi muốn đồng chí coi anh ấy khiêu vũ, anh ấy

khiêu vũ hay hơn nhiều người đấy ạ. Tôi xin lấy danh dự...

Bác sĩ nhún vai và liếc nhìn các ủy viên khác trong ủy ban một cách chất

phác:

- Khiêu vũ à! Cô kể tôi nghe cái câu chuyện kỳ quái gì thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.