MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 280

kỹ lưỡng. Phải làm thế nào để có thể giúp đồng chí ấy trở về không quân
chiến đấu”.

Một giờ sau, đại úy có cặp râu mép nho nhỏ đã dẫn Mêrétxép vào phòng

giấy của thủ trưởng anh. Một vị tướng đã lớn tuổi, lông mày chổi xể, đọc
công văn đó và ngẩng lên nhìn phi công bằng cặp mắt màu xanh hóm hỉnh,
cười nói với anh:

- Đã trở lại đây rồi à? Thế này thì thực là hỏa tốc. Vậy thế chú giận tôi vì

tôi cho về công tác ở một đơn vị quân nhu hả? Ha... ha...!

Ông phá ra cười ầm ĩ:
- Hoan hô! Thế mới thực là một phi công thực thụ phi công. Chàng ta

bực tức vì nghe nói điều động về đơn vị quân nhu à? Vậy thế bây giờ, này
ông bạn vũ sư, ông muốn tôi làm gì đây? Hứ ừ? Nếu cậu có vỡ đầu sứt tai,
thì tôi bị rầy rà đó, cậu ạ! Mọi người sẽ cho tôi là anh già lẩm cẩm nên mới
bổ nhiệm anh như thế. Nhưng thôi, biết đâu đó! Thanh niên chúng ta đã
làm cho thế giới kinh ngạc khá rồi trong cuộc chiến tranh này. Cho tôi giấy
tờ của anh nào!

Bằng bút chì xanh, ông viết chéo ngang tờ giấy một hàng chữ rất khó

đọc, đôi khi bỏ đến nửa chữ: “Thuyên chuyển tới một trường huấn luyện”.
Mêrétxép, cầm tờ giấy, tay run run: Anh đọc ngay tại chỗ! Anh lại đọc ở
cầu thang, rồi ở chân thang, đọc bên cạnh người gác cổng kiểm tra giấy ra
vào. Anh lại đọc lại mẩu giấy lần nữa trên xe điện, rồi lại lần nữa ở bờ
đường phố, dưới trời mưa. Trong đời, chỉ có mình anh là hiểu được ý nghĩa
và giá trị của mấy chữ nguệch ngoạc viết vội trên giấy này thôi. Vì mừng
quá, bữa đó, anh bán chiếc đồng hồ, món quà của vị chỉ huy sư đoàn anh
tặng anh. Anh mua ở chợ đủ thứ đồ ăn và rượu chát. Bằng điện thoại, anh
nài nỉ với Anhuta làm sao nhờ bạn gác thay ở nhà thương về chơi hai giờ
thôi, anh mời ông bà già và tổ chức một bữa chén thật linh đình để mừng
thắng lợi của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.