MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 282

- Còn phiếu lĩnh quân nhu và khẩu phần của anh đâu? Lại chưa có

phỏng? Biết rồi, biết rồi... vẫn điệu hát cũ: nhà thương, rồi tản đi dưỡng
đường, rồi tất cả cái bà giằn...! Tôi lấy gì mà nuôi các anh chớ? Anh phải
báo cáo rõ! Không có giấy tờ đầy đủ, tôi bỏ mặc thây đó!

Mêrétxép sung sướng vì được trở lại với những thể lệ quy định quen biết,

trả lời:

- Xin sẽ báo cáo rõ.
Anh nói tiếp:
- Tôi xin đi được chưa ạ?
Tay làm một cử chỉ mệt mỏi, trung tá đáp:
- Rông!
Nhưng rồi, ông kêu giật anh lại, với một giọng gắt gỏng:
- Này, chờ chút, cái quái gì kia thế?
Và ông chỉ cây gậy đen chạm vàng của Vaxili Vaxiliêvít đã tặng cho

Mêrétxép mà lúc ra đi, anh xúc động quá đã bỏ quên ở một góc.

- Diện ngông cái lối gì vậy? Ném ngay cây gậy đó đi cho tôi. Anh có biết

đây là đâu không? Trong một trung đoàn, hay trong một giàn nhạc
bôhêmiêng, hay nơi đi tản bộ chơi? Gậy... roi... cây song... ba toong này...
chẳng bao lâu rồi anh đeo bùa quanh cổ, rồi phóng đại cả mèo đen vào
phòng máy bay đấy nhỉ? Tôi không muốn trông thấy những thứ rởm đó nữa
nghe, bộ với tịch!

- Dạ, xin nghe theo đồng chí trung tá!
Còn nhiều khó khăn trở ngại khác phải vượt. Anh phải viết báo cáo cho

viên trung tá chẳng dễ tính chút nào này biết trong trường hợp nào, anh đã
bị mất giấy tờ. Quân số trong trường thay đổi hoài, cho nên thường có sự
lộn xộn khiến nhà bếp lo đồ ăn không kịp và món ăn rất kém, đến nỗi nhiều
học viên đến luyện, ăn xong một bữa là đã mơ tưởng đến bữa sau.

Trong trường trung học này, bố trí cho nhân viên bay tạm ở, những ống

hơi sưởi đã bị vỡ, nên lạnh ghê lạnh gớm. Đêm mới tới, Alếchxây lạnh run
lên dưới mền và áo da mặc ngoài, nhưng mặc dầu thế nào, nào là lộn xộn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.