MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 100

nỗi thống khổ của Điểu.

“Dĩ nhiên là không…” Điểu vội vàng trả lời, như thể anh vừa nghe một điều

gì đó hết sức bất thường. Sau đó, anh nhận ra rằng viên bác sĩ không bị mắc
lừa cái tính loanh quanh của anh. Điều đó càng làm cho anh bẽ mặt, và trong
cơn oán giận Điểu không cố bào chữa cho mình.

“Qủa thực anh là một người cha trẻ – à, cỡ bằng tuổi tôi không?” Viên bác sĩ

chậm rãi quay cái đầu rùa của anh ta nhìn những đồng sự ở bên này vách kính.
Điểu ngờ rằng anh ta có ý muốn chế nhạo anh, và anh bị một cú đòn trời giáng.
Nếu anh ta muốn bày trò chơi tôi, anh mất bình tĩnh lấy hơi thở, tôi sẽ giết anh
ta! Nhưng viên bác sĩ có ý định hùa vào cái mưu đồ ô nhục của Điểu, anh ta
nói thì thầm với Điểu cốt không cho những người khác trong phòng nghe:

“Chúng tôi đang cố gắng điều chỉnh sữa của đứa bé. Chúng tôi có thể cho

cháu uống cả nước đường. Trong giây lát chúng ta có thể biết cháu có chịu
được hay không, nhưng nếu cháu vẫn không có vẻ gì yếu, chúng tôi sẽ không
có cách chọn lựa nào ngoài việc giải phẫu.”

“Cám ơn bác sĩ,” Điểu nói qua hơi thở mơ hồ.

“Không có gì.” Giọng nói của viên bác sĩ khiến Điểu lại tự hỏi chẳng biết

mình có bị chế nhạo không.

Sau đó anh ta lại xuống giọng như để xoa dịu, “Phải mất bốn hay năm ngày.

Anh không thể hy vọng có một sự thay đổi quan trọng ngay được và chẳng có
cơ sở nào xác định sự việc tốt hay xấu.” Nói xong, anh ta ngậm miệng như
thóc.

Điểu ngoảnh mặt tránh viên bác sĩ, cúi đầu và đi thẳng ra cửa. Giọng nói của

cô y tá đuổi theo chân Điểu trước khi anh bước ra ngoài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.