MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 98

Viên bác sĩ dò xét Điểu bằng đôi mắt khiến anh nghĩ đến một con rùa. Và

con rùa mở thao láo đôi mắt. Cái cằm lẹm và cổ họng nhăn nheo lệch sang một
bên của anh ta càng khiến cho người ta nghĩ đến một con rùa – một con rùa
háu ăn. Nhưng trong đôi mắt kia có màu trắng dã, bởi vì hai con ngươi có vẻ
nghiêm khắc hơn là vẻ diễn cảm, cũng có một chút gì xuề xòa nhân hậu.

“Cháu là con đầu lòng của anh phải không?” Viên bác sĩ lên tiếng và cứ nghi

ngờ tra hỏi Điểu. “Anh hẳn sống phóng túng lắm.”

“Dạ…”

“Hôm nay cũng chưa có gì tiến triển để đề cập. Trong bốn hay năm ngày

nữa, chúng tôi mới có người từ khoa phẫu thuật não khám xét đứa bé. Viên bác
sĩ phụ tá giám đốc của chúng tôi là một trong những người đứng hàng đầu
trong lĩnh vực này. Dĩ nhiên là đứa bé sẽ khỏe mạnh hơn nhiều trước khi chúng
tôi có thể giải phẫu hoặc là không có ý kiến gì. Khoa giải phẫu não ở đây đông
bệnh nhân khủng khiếp đến nỗi các bác sĩ cố tránh để khỏi phí thời gian.”

“Vậy thì…sẽ giải phẫu chứ?” “Vâng, nếu đứa bé đủ sức chịu đựng.” Viên

bác sĩ trả lời nhưng hiểu sai ý của Điểu.

“Đứa bé c phát triển bình thường nếu được giải phẫu không? Ở bệnh viện

nơi cháu sinh ngày hôm qua họ quả quyết nếu giải phẫu được thì cháu cũng chỉ
là một sinh vật có đời sống thực vật.”

“Một đời sống thực vật – Tôi không…” Viên bác sĩ không trả lời thẳng câu

hỏi của Điểu, im lặng. Điểu nhìn vào khuôn mặt anh ta, chờ đợi. Và bất ngờ
anh cảm thấy một ước muốn nhục nhã trói buộc mình. Nó nổi lên trong sâu
thẳm của tâm trí giống như một viên đạn đen mà anh đã cảm nhận được ở ô
cửa phòng tiếp tân khi biết rằng đứa bé vẫn còn sống, và dần dần nó càng hiện
rõ ý nghĩa với một sức mạnh khủng khiếp như một cơn lũ: làm sao chúng tôi,
vợ tôi và tôi, có thể sống chuỗi đời còn lại với một quái thai cỡi trên lưng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.