MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 97

“Nhưng một đứa bé ỉa cứt trắng thật sự là không bình thường phải không?”

“Cứt trắng hả?” Viên bác sĩ giận dữ cắt ngang. “Một đứa bé ỉa cứt trắng là

không bình thường cho lắm, đúng thế. Có phải anh muốn nói đến cứt trắng
phải không?”

“Phải rồi, một cục cứt trắng. Tất cả những đứa bé không gan đều có phân

trắng, tôi biết thế, nhưng thưa bác sĩ, phải chăng tất cả những đứa bé ỉa cứt
trắng đều không có gan?”

“Tôi đã giải thích điều này ít nhất là cả trăm lần rồi!” Giọng nói hằn học của

viên bác sĩ nghe như một tiếng kêu than. Ông có ý cười người đàn ông, nhưng
khuôn mặt rộng nằm sau đôi kính dày gọng sừng của ông lại méo xẹo, còn đôi
môi thì đang rung lên.

“Tôi có thể nghe lại một lần nữa thôi được không, thưa bác sĩ? “ Lúc này

giọng nói của người đàn ông bình tĩnh và dịu dàng lại. “Thằng bé không có
gan chẳng phải là chuyện đáng buồn cười cho nó hay cho tôi. Tôi muốn nói
đây là một vấn đề nghiêm trọng, đúng thế không thưa bác sĩ?”

Cuối cùng viên bác sĩ nhượng bộ, rút tấm thẻ y tế ra và giải thích cho người

đàn ông đang ngồi cạnh bàn. Hai người trò chuyện thì thầm với nhau cốt
không cho Điểu nghe. Trong khi anh đang cố vểnh tai nghe lén thì một viên
bác sĩ trạc bằng tuổi anh nhảy xổ vào phòng và tiến thẳng tới sau lưng anh.

“Anh là thân nhân của đứa bé bị chứng thoát vị não phải không?” Với giọng

lanh lảnh như tiếng sáo tây, viên bác sĩ thốt lên.

“Dạ phải,” Điểu quay lại trả lời. “Tôi là cha…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.