MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 95

giường bé xíu hay một cái lồng ấp cho chính mình: cái lồng y hơi nước bay lơ
lửng như sương mù là tốt nhất. Điểu sẽ nằm trong đó và thở bằng mang như
loài lưỡng cư yếu đuối.

“Anh cần phải hoàn tất thủ tục bệnh viện ngay bây giờ,” cô y tá quay sang

Điểu và nói. “Chúng tôi yêu cầu anh đóng 30 ngàn đồng yên tiền bảo đảm.”

Điểu gật đầu.

“Đứa bé chịu uống sữa và tay chân cháu hoạt động dữ lắm.”

Tại sao nó uống sữa và tại sao nó hoạt động hở Trời? Điểu tự tra vấn và hầu

như quở trách. Cái tính càu nhàu đang trở thành một thói quen mới làm cho
anh kinh tởm.

“Nếu anh chờ ở đây tôi sẽ mời bác sĩ trực.”

Điểu đứng lại một mình như ông phỗng đá. Các cô y tá mang tã lót và khay

sữa cho bọn trẻ khuỳnh tay đụng vào người anh nhưng không một ai để mắt
đến gương mặt của anh. Và người mở miệng nói lời xin lỗi chính là Điểu.
Ngay lúc này, khu vực phía bên này vách kính nổi lên tiếng la ó của một người
đàn ông nhỏ con, hình như ông ta đang thách thức với một trong những vị bác
sĩ.

“Làm sao ông biết chắc là không có gan? Làm sao có chuyện như thế được?

Tôi đã nghe giải thích hàng trăm lần nhưng vẫn không thể nào hình dung được.
Tôi muốn nói có phải một đứa bé không có lá gan nào đúng là chuyện vớ vẩn
phải không? Có đúng vậy không, thưa bác sĩ?”

Điểu tìm cách chen vào chỗ các cô y tá đang lăng xăng với công việc và anh

đứng đó rũ rượi như cây liễu, nhìn xuống đôi tay đẫm mồ hôi của mình. Chúng
giống như đôi găng da thấm nước. Điểu nhớ đến đôi bàn tay của đứa con đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.