MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 94

đôm đốm nhảy múa, khiến anh có cảm giác mình đang đâm đầu xuống vực
thẳm, quay mồng mồng…

Khi Điểu mở mắt, cô y tá, giống như một ai đó bước vào tấm kính, đã ở phía

bên kia vách kính và đang đẩy cái lồng ấp tiến về phía anh. Điểu tự trấn an,
củng cố tinh thần và nắm chặt bàn tay. Và rồi anh nhìn thấy con anh. Cái đầu
của nó không còn quấn băng như cái đầu bị thương của nhà thơ Apollinaire
nữa. Không giống như bất cứ đứa trẻ nào trong khu này, nước da của thằng bé
đỏ như tôm luộc và bóng láng một cách bất bình thường, khuôn mặt ửng đỏ
như phủ một mô sẹo phỏng sau khi chữa trị. Nhìn cách nhắm mắt của nó, Điểu
nghĩ thằng bé có vẻ đang chịu đựng một sự bực bội khủng khiếp. Và chắc chắn
sự bực bội đó là vì cái khối u nhô ra, không thể dứt bỏ được, giống như một cái
đầu đỏ gấc mọc sau sọ của nó. Có lẽ nó nặng trịch và phiền toái như một mỏ
neo buộc vào đầu đứa bé. Cái đầu dài và nhọn như đầu cá trê! Chính nó đã gây
cho Điểu một cơn chấn động tàn bạo như búa đập vào đe hơn là khối u, đồng
thời làm cho anh muốn nôn mửa nhưng khác với cơn buồn nôn của cơn say,
một cơn buồn nôn khủng khiếp đã tác động đến tận gốc rễ sự hiện hữu của
Điểu. Nhìn cô y tá đang quan sát những phản ứng của mình từ phía sau lồng
ấp, Điểu gật đầu, như anh muốn nói “thôi đủ rồi!” hay đồng ý phục tùng một
điều mà anh chẳng hiểu mô tê gì. Đứa bé sẽ không phát triển với cái khối u của
nó hay tiếp tục phát triển? Đứa bé không còn đứng trên bờ cõi chết nữa, không
còn những giọt nước mắt đưa đám ngọt ngào, thanh thản làm cho nó chảy tan
như một món nước quả đông lạnh xoàng. Đứa bé tiếp tục sống và bắt đầu trở
thành gánh nặng trên vai anh. Lớp da đỏ như tôm luộc sáng rực lên với cái mô
sẹo bóng lưởng được bọc trong tã lót, đứa bé khởi đầu cuộc sống một cách tàn
bạo, kéo rê khối u nặng trịch như chiếc neo của nó. Một đời sống thực vật? Có
lẽ thế, một cây xương rồng coi như đã chết.

Cô y tá gật đầu như đã thỏa mãn khi nhìn thấy nét biểu hiện trên khuôn mặt

Điểu và đẩy chiếc lồng ấp trở lại cửa sổ. Tiếng khóc náo loạn xạ của bọn trẻ lại
nổi lên, lay động căn phòng phía bên kia vách gương nơi ánh đèn sáng rực như
một lò nung. Điểu ngồi rủ xuống. Tiếng kêu la nhồi nhét vào cái đầu ủ rũ của
anh như thuốc súng nhồi vào khẩu thần công đại bác. Anh ước gì có một cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.